Dịp kỷ niệm lần thứ 45 này, tôi sẽ bàn về hai ngộ nhận thường gặp về lịch sử kháng chiến chống Mỹ. Nhiều người trong và ngoài nước trẻ cũng như già, phe này hay phe kia đều bị dẫn đắt bởi những ngụy biện nói trên mà sinh ra những ngộ nhận đó.
Ngộ nhận thứ nhất: Đó là cuộc chiến 'miền Bắc đánh miền Nam' hay 'miền Bắc xâm lược miền Nam' hay là cuộc chiến tranh giữa hai miền Nam Bắc.
Xuất phát từ vị trí sai lè ra ngay từ đầu nên hệ thống tuyên truyền của Mỹ đã hoạt động hết công suất để bịa đặt bóp méo xuyên tạc, nói ngược nhằm biến khách thành chủ, giành chính nghĩa, thế chủ động cho hành động xâm lược Việt Nam.
Để hợp thức hóa hành động xâm lược, Mỹ nhảy vào Việt Nam lập nên ngụy quyền Diệm rồi mới dùng danh nghĩa đồng minh đem quân vào chiếm đóng lâu dài chứ không nhảy vào cướp chủ quyền trắng trợn như chủ nghĩa thực dân cũ đã từng làm.
Việc Mỹ và chư hầu đem quân xâm lược cưỡng chiếm miền Nam được bóp méo xuyên tạc, nói ngược thành 'giúp miền Nam chống lại sự xâm lược của miền Bắc'!
Luân lý của xã hội loài người đã bị đảo lộn! Lần đầu tiên trong lịch sử loài người, luận điệu miền này 'xâm lược' miền kia trong cùng một quốc gia đã được một cường quốc đưa ra. Trước đó, may ra thì chỉ có đám lưu manh đầu đường xó chợ mới có thể khốn nạn vô liêm sỉ đến mức độ như thế!
Rõ ràng vấn đề là khi đã gọi 'miền Bắc' 'miền Nam', tức là hai miền của cùng một nước thì không thể dùng từ 'xâm lược' mà phải là 'thống nhất' hay 'giải phóng'.
Một số người ngu dốt mà còn ngoan cố sẽ tiếp tục ngụy biện rằng ở Việt Nam thời đó có hai quốc gia nên dùng từ 'xâm lược' hay 'đánh' là đúng.
Đúng ra phải kể đến chính quyền Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam. Mỹ-ngụy chỉ kiểm soát được một nửa miền Nam và chúng đã cố gắng đánh chiếm luôn nửa còn lại do Mặt trận kiểm soát. Cho nên sự thật là Mỹ đang xâm lược miền Nam dang dở và miền Bắc đã cùng quân dân miền Nam đánh cho Mỹ cút ngụy nhào.
Sự thật lịch sử còn cho thấy thời đó không có ai cho rằng trên lãnh thổ Việt Nam có hai quốc gia, ngay cả ngụy quyền Sài gòn! Mời xem những bằng chứng bằng hình ảnh dưới đây:
Rõ ràng là ngay cả ngụy quyền cũng đòi 'bắc tiến', 'giải phóng' với 'thống nhất' chứ không hề xem rằng lúc đó trên lãnh thổ Việt Nam có hai quốc gia riêng biệt nha!
Nếu họ thành công (khi nào heo nái biết leo cây) thì họ cũng đã ăn mừng thống nhất với giải phóng hàng năm rồi. Chỉ vì thất bại nên họ mới ngụy biện dèm pha. Thắng thì đó là 'thống nhất', thua thì giả làm nạn nhân cào mặt ăn vạ bị 'xâm lược'. Đúng chất ba que xỏ lá nói xuôi rồi lại ngược!
Nhiều người cũng hay ngộ nhận đây là cuộc chiến giữa hai miền, chỉ là 'huynh đệ tương tàn'. Hãy xem xét các chủ thể trong cuộc đối đầu này là những ai để nhận định cho chính xác. Đó không phải là miền Bắc và miền Nam mà là Mỹ và người Việt Nam chống Mỹ trên cả hai miền đất nước. Ngụy quyền chỉ là bình phong, công cụ, tay sai, ký sinh ăn bám do Mỹ dựng lên (bao gồm người Việt Nam từ mọi vùng miền) để sai khiến và hoàn toàn không có quyền quyết định. Có hai chủ thể là Mỹ và người Việt Nam chống Mỹ (ở cả hai miền) thì cuộc chiến đó mới xảy ra. Không có Mỹ thì ngụy quyền Ngô Đình Diệm đã không thể tự sinh ra. Ngụy quyền Bảo Đại có Pháp hay không cũng không có khả năng đối đầu với Việt Minh! Mỹ nhảy vào Việt Nam thì mới có chiến tranh. Do đó bản chất của nó là cuộc chiến tranh Việt-Mỹ chứ không phải giữa hai miền.
Ngộ nhận thứ hai về vấn đề 'hòa hợp hòa giải'.
Mỗi tháng tư về tôi lại phải nghe cái điệp khúc 'hòa hợp hòa giải' từ nhiều người, nhiều phía đến phát ngán, nhưng không có bất kỳ ai nói rõ, cụ thể ra ai phải 'hòa hợp hòa giải' vói ai và cụ thể phải làm gì! Nhiều người còn hát 'hòa hợp hòa giải để phát triển'! Vậy có nghĩa là 45 năm nay Việt Nam không hề phát triển tí nào vì chưa có 'hòa hợp hòa giải'?!
Những người hát cái câu trên cũng không giải thích rõ chuyện 'hòa hợp hòa giải' đó liên quan như thế nào, một cách cụ thể, đến sự phát triển của Việt Nam!
Sư thật cho thấy đã có rất nhiều Việt kiều biết làm ăn buôn bán hay giỏi chuyên môn ngành nghề, có bằng cấp học vị, biết thời thế đã về Việt Nam lập nghiệp mà không bị phân biệt đối xử hay xét hỏi lý lịch từ ngày Mỹ vừa dỡ bỏ cấm vận đến nay. Thành phần vẫn còn mồm loa mép giải chống phá, đòi hỏi ngược ngạo thì chỉ là loại du thủ du thực, ăn bám, khốn nạn, vô liêm sỉ gần chết hay không chết cũng vô dụng. Thật tình thì tôi không hiểu rằng lấy lòng cái đám này thì sẽ giúp ích gì cho sự phát triển của Việt Nam nữa!
Quan trọng hơn nữa là bản thân việc đem khái niệm 'hòa hợp hòa giải' dùng cho trường hợp Việt Nam đã là sai rồi. Nó chỉ có thể áp dụng cho trường hợp như bên Trung Quốc giữa ĐCSTQ và Quốc Dân Đảng ở Đài Loan. Cả ĐCSTQ và QDĐ đều kháng chiến chống Nhật. Sau khi Nhật đầu hàng Đồng minh, họ mới quay sang đánh nhau. Cả hai bên đều không mang tội phản quốc thì mới ở ngang hàng phải lứa để nói chuyện 'hòa hợp hòa giải' được.
Ba que xỏ lá là thành phần phản quốc theo giặc có gia phả và đam mê trong huyết quản. Lúc Pháp đô hộ Việt Nam thì chúng làm tay sai trong chính quyền thuộc địa và đi lính cho Pháp đàn áp người Việt. Lúc Việt Minh chống Pháp thì chúng vẫn tiếp tục theo Pháp chống lại sự nghiệp giải phóng dân tộc! Đến năm 1948 Pháp thấy khó nhằn phải lập ra chính quyền bù nhìn Bảo Đại để mị dân và chia rẽ lực lượng kháng chiến thì chúng được Pháp chọn làm thành phần nòng cốt. Pháp thua Mỹ nhảy vào thì chúng chỉ đổi tên đổi chủ và vẫn tiếp tục theo giặc phản quốc chống lại nguyện vọng độc lập thống nhất của dân tộc!
45 năm nay chúng vẫn nuôi thù hận (ngược) đối với những người không những đã tha chết mà còn tạo điều kiện cho chúng sang định cư làm công dân ở quốc gia mà chúng luôn ca ngợi là sung sướng nhất thế giới, nằm ngửa ra cũng có người phục vụ tận răng!
Trên thế giới này không có bất cứ quốc gia nào lại làm cái chuyện ruồi bu 'hòa hợp hòa giải' với thành phần phản quốc vô ơn không biết điều khốn nạn vô liêm sỉ như thế cả! Chỉ có tội phạm xin khoan hồng tha thứ chứ không có ai lại phải đi 'hòa hợp hòa giải' với một đám tội phạm cả!
Cho nên ba que xỏ lá nếu biết điều thì phải biết ăn năn hối cải, quì xuống xin dân tộc tha thứ mới phải! Xin lỗi! Có phải tôi đã đặt 'ba que xỏ lá' và 'biết điều' vào trong cùng một câu?
Kết luận: Những kẻ mà đến giờ này vẫn còn già mồm ngụy biện, dèm pha ngày vui thống nhất của dân tộc thì rõ ràng thuộc loại tận cùng của khốn nạn vô liêm sỉ đáng lẽ không đáng nhắc tới. Ngặt cái là không hiểu sao có rất nhiều người, ngay cả báo chí, quan chức trong nước cũng ăn phải bả của bọn khốn nạn vô liêm sỉ này mà ngộ nhận về cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm của dân tộc. Xem ngụy quân ngụy quyền phản quốc theo giặc ngang hàng với hàng triệu liệt sĩ đã xả thân vì độc lập tự do thống nhất!
Từ bản chất là cuộc chiến chống đế quốc xâm lược của người Việt Nam, ba que xỏ lá ngụy biện thành cuộc chiến tranh 'huynh đệ tương tàn' bắt 'bên thắng cuộc' phải nhận lỗi 'cưỡng chiếm miền Nam' mà đến báo chí, quan chức cũng mủi lòng thì tôi cũng đến chịu! Nhiều người ngu không có khả năng phân biệt phải trái như thế mà Việt Nam được như ngày hôm nay thì cũng là phép lạ rồi chứ còn đòi phát triển đến như thế nào nữa?!