Theo lời ông ta người ăn xin trên đường phố là một sỉ nhục của đất nước vì Libya không có người ăn xin. Cám ơn bác Khoằm đã giới thiệu. :)
Sunday, October 30, 2011
Gaddafi đích thân thị sát dân tình
Theo lời ông ta người ăn xin trên đường phố là một sỉ nhục của đất nước vì Libya không có người ăn xin. Cám ơn bác Khoằm đã giới thiệu. :)
Saturday, October 29, 2011
Vanity Fair - Của 1%, do 1%, và vì 1%
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
INEQUALITY
It’s no use pretending that what has obviously happened has not in fact happened. The upper 1 percent of Americans are now taking in nearly a quarter of the nation’s income every year. In terms of wealth rather than income, the top 1 percent control 40 percent. Their lot in life has improved considerably. Twenty-five years ago, the corresponding figures were 12 percent and 33 percent. One response might be to celebrate the ingenuity and drive that brought good fortune to these people, and to contend that a rising tide lifts all boats. That response would be misguided. While the top 1 percent have seen their incomes rise 18 percent over the past decade, those in the middle have actually seen their incomes fall. For men with only high-school degrees, the decline has been precipitous—12 percent in the last quarter-century alone. All the growth in recent decades—and more—has gone to those at the top. In terms of income equality, America lags behind any country in the old, ossified Europe that President George W. Bush used to deride. Among our closest counterparts are Russia with its oligarchs and Iran. While many of the old centers of inequality in Latin America, such as Brazil, have been striving in recent years, rather successfully, to improve the plight of the poor and reduce gaps in income, America has allowed inequality to grow.
Economists long ago tried to justify the vast inequalities that seemed so troubling in the mid-19th century—inequalities that are but a pale shadow of what we are seeing in America today. The justification they came up with was called “marginal-productivity theory.” In a nutshell, this theory associated higher incomes with higher productivity and a greater contribution to society. It is a theory that has always been cherished by the rich. Evidence for its validity, however, remains thin. The corporate executives who helped bring on the recession of the past three years—whose contribution to our society, and to their own companies, has been massively negative—went on to receive large bonuses. In some cases, companies were so embarrassed about calling such rewards “performance bonuses” that they felt compelled to change the name to “retention bonuses” (even if the only thing being retained was bad performance). Those who have contributed great positive innovations to our society, from the pioneers of genetic understanding to the pioneers of the Information Age, have received a pittance compared with those responsible for the financial innovations that brought our global economy to the brink of ruin.
Some people look at income inequality and shrug their shoulders. So what if this person gains and that person loses? What matters, they argue, is not how the pie is divided but the size of the pie. That argument is fundamentally wrong. An economy in which mostcitizens are doing worse year after year—an economy like America’s—is not likely to do well over the long haul. There are several reasons for this.
First, growing inequality is the flip side of something else: shrinking opportunity. Whenever we diminish equality of opportunity, it means that we are not using some of our most valuable assets—our people—in the most productive way possible. Second, many of the distortions that lead to inequality—such as those associated with monopoly power and preferential tax treatment for special interests—undermine the efficiency of the economy. This new inequality goes on to create new distortions, undermining efficiency even further. To give just one example, far too many of our most talented young people, seeing the astronomical rewards, have gone into finance rather than into fields that would lead to a more productive and healthy economy.
Third, and perhaps most important, a modern economy requires “collective action”—it needs government to invest in infrastructure, education, and technology. The United States and the world have benefited greatly from government-sponsored research that led to the Internet, to advances in public health, and so on. But America has long suffered from an under-investment in infrastructure (look at the condition of our highways and bridges, our railroads and airports), in basic research, and in education at all levels. Further cutbacks in these areas lie ahead.
None of this should come as a surprise—it is simply what happens when a society’s wealth distribution becomes lopsided. The more divided a society becomes in terms of wealth, the more reluctant the wealthy become to spend money on common needs. The rich don’t need to rely on government for parks or education or medical care or personal security—they can buy all these things for themselves. In the process, they become more distant from ordinary people, losing whatever empathy they may once have had. They also worry about strong government—one that could use its powers to adjust the balance, take some of their wealth, and invest it for the common good. The top 1 percent may complain about the kind of government we have in America, but in truth they like it just fine: too gridlocked to re-distribute, too divided to do anything but lower taxes.
Economists are not sure how to fully explain the growing inequality in America. The ordinary dynamics of supply and demand have certainly played a role: laborsaving technologies have reduced the demand for many “good” middle-class, blue-collar jobs. Globalization has created a worldwide marketplace, pitting expensive unskilled workers in America against cheap unskilled workers overseas. Social changes have also played a role—for instance, the decline of unions, which once represented a third of American workers and now represent about 12 percent.
But one big part of the reason we have so much inequality is that the top 1 percent want it that way. The most obvious example involves tax policy. Lowering tax rates on capital gains, which is how the rich receive a large portion of their income, has given the wealthiest Americans close to a free ride. Monopolies and near monopolies have always been a source of economic power—from John D. Rockefeller at the beginning of the last century to Bill Gates at the end. Lax enforcement of anti-trust laws, especially during Republican administrations, has been a godsend to the top 1 percent. Much of today’s inequality is due to manipulation of the financial system, enabled by changes in the rules that have been bought and paid for by the financial industry itself—one of its best investments ever. The government lent money to financial institutions at close to 0 percent interest and provided generous bailouts on favorable terms when all else failed. Regulators turned a blind eye to a lack of transparency and to conflicts of interest.
When you look at the sheer volume of wealth controlled by the top 1 percent in this country, it’s tempting to see our growing inequality as a quintessentially American achievement—we started way behind the pack, but now we’re doing inequality on a world-class level. And it looks as if we’ll be building on this achievement for years to come, because what made it possible is self-reinforcing. Wealth begets power, which begets more wealth. During the savings-and-loan scandal of the 1980s—a scandal whose dimensions, by today’s standards, seem almost quaint—the banker Charles Keating was asked by a congressional committee whether the $1.5 million he had spread among a few key elected officials could actually buy influence. “I certainly hope so,” he replied. The Supreme Court, in its recent Citizens United case, has enshrined the right of corporations to buy government, by removing limitations on campaign spending. The personal and the political are today in perfect alignment. Virtually all U.S. senators, and most of the representatives in the House, are members of the top 1 percent when they arrive, are kept in office by money from the top 1 percent, and know that if they serve the top 1 percent well they will be rewarded by the top 1 percent when they leave office. By and large, the key executive-branch policymakers on trade and economic policy also come from the top 1 percent. When pharmaceutical companies receive a trillion-dollar gift—through legislation prohibiting the government, the largest buyer of drugs, from bargaining over price—it should not come as cause for wonder. It should not make jaws drop that a tax bill cannot emerge from Congress unless big tax cuts are put in place for the wealthy. Given the power of the top 1 percent, this is the way you would expect the system to work.
America’s inequality distorts our society in every conceivable way. There is, for one thing, a well-documented lifestyle effect—people outside the top 1 percent increasingly live beyond their means. Trickle-down economics may be a chimera, but trickle-down behaviorism is very real. Inequality massively distorts our foreign policy. The top 1 percent rarely serve in the military—the reality is that the “all-volunteer” army does not pay enough to attract their sons and daughters, and patriotism goes only so far. Plus, the wealthiest class feels no pinch from higher taxes when the nation goes to war: borrowed money will pay for all that. Foreign policy, by definition, is about the balancing of national interests and national resources. With the top 1 percent in charge, and paying no price, the notion of balance and restraint goes out the window. There is no limit to the adventures we can undertake; corporations and contractors stand only to gain. The rules of economic globalization are likewise designed to benefit the rich: they encourage competition among countries for business, which drives down taxes on corporations, weakens health and environmental protections, and undermines what used to be viewed as the “core” labor rights, which include the right to collective bargaining. Imagine what the world might look like if the rules were designed instead to encourage competition among countries forworkers. Governments would compete in providing economic security, low taxes on ordinary wage earners, good education, and a clean environment—things workers care about. But the top 1 percent don’t need to care.
Or, more accurately, they think they don’t. Of all the costs imposed on our society by the top 1 percent, perhaps the greatest is this: the erosion of our sense of identity, in which fair play, equality of opportunity, and a sense of community are so important. America has long prided itself on being a fair society, where everyone has an equal chance of getting ahead, but the statistics suggest otherwise: the chances of a poor citizen, or even a middle-class citizen, making it to the top in America are smaller than in many countries of Europe. The cards are stacked against them. It is this sense of an unjust system without opportunity that has given rise to the conflagrations in the Middle East: rising food prices and growing and persistent youth unemployment simply served as kindling. With youth unemployment in America at around 20 percent (and in some locations, and among some socio-demographic groups, at twice that); with one out of six Americans desiring a full-time job not able to get one; with one out of seven Americans on food stamps (and about the same number suffering from “food insecurity”)—given all this, there is ample evidence that something has blocked the vaunted “trickling down” from the top 1 percent to everyone else. All of this is having the predictable effect of creating alienation—voter turnout among those in their 20s in the last election stood at 21 percent, comparable to the unemployment rate.
In recent weeks we have watched people taking to the streets by the millions to protest political, economic, and social conditions in the oppressive societies they inhabit. Governments have been toppled in Egypt and Tunisia. Protests have erupted in Libya, Yemen, and Bahrain. The ruling families elsewhere in the region look on nervously from their air-conditioned penthouses—will they be next? They are right to worry. These are societies where a minuscule fraction of the population—less than 1 percent—controls the lion’s share of the wealth; where wealth is a main determinant of power; where entrenched corruption of one sort or another is a way of life; and where the wealthiest often stand actively in the way of policies that would improve life for people in general.
As we gaze out at the popular fervor in the streets, one question to ask ourselves is this: When will it come to America? In important ways, our own country has become like one of these distant, troubled places.
Alexis de Tocqueville once described what he saw as a chief part of the peculiar genius of American society—something he called “self-interest properly understood.” The last two words were the key. Everyone possesses self-interest in a narrow sense: I want what’s good for me right now! Self-interest “properly understood” is different. It means appreciating that paying attention to everyone else’s self-interest—in other words, the common welfare—is in fact a precondition for one’s own ultimate well-being. Tocqueville was not suggesting that there was anything noble or idealistic about this outlook—in fact, he was suggesting the opposite. It was a mark of American pragmatism. Those canny Americans understood a basic fact: looking out for the other guy isn’t just good for the soul—it’s good for business.
The top 1 percent have the best houses, the best educations, the best doctors, and the best lifestyles, but there is one thing that money doesn’t seem to have bought: an understanding that their fate is bound up with how the other 99 percent live. Throughout history, this is something that the top 1 percent eventually do learn. Too late.
Tuesday, October 25, 2011
Petro Times - Sự thật về Libya và Gadhafi
Chuyện xưa kể rằng:
Mẹ Tăng Sâm đang ngồi quay tơ thì một kẻ hớt hải chạy đến báo:
- Tăng Sâm giết người!
Bà liếc nhìn kẻ báo tin rồi tiếp tục công việc. Con trai bà vốn hiền lành có một.
Một lúc sau, một kẻ khác lại chạy đến báo:
- Tăng Sâm giết người!
Bà mẹ giật mình và hơi lo nhưng vẫn tiếp tục công việc.
Một khắc đồng hồ sau đó nữa, lại có kẻ hớt hải chạy đến báo:
- Tăng Sâm giết người!
Bà mẹ liền bật dậy rồi hốt hoảng chạy ra khỏi nhà.
***
Hẳn nhiều người đã biết chuyện này. Và sau này, trùm phát xít Goebbels, Bộ trưởng Bộ Thông tin và Tuyên truyền của Đức Quốc xã đã từng nói: “Sự thật là điều không có thật được nhắc đi nhắc lại nhiều lần”. Nhưng rất ít người biết rằng, hiện nay, 9 tập đoàn truyền thông xuyên quốc gia đang nắm và phân phối hơn 90% lượng thông tin trên thế giới theo hướng có lợi cho bọn trùm quân sự – công nghiệp bằng những ngón xuyên tạc cực kỳ thâm hiểm trong nhiều tin tức trọng đại đối với toàn nhân loại.
Mang tính chất thời sự nóng hổi là việc chúng dựng lên đủ thứ chuyện về quốc gia và xã hội Libya biến nhà lãnh đạo Muammar Kadhafi thành ma quỷ cũng như đã từng dựng nên chuyện Saddam Hussein của Iraq chế tạo vũ khí giết người hàng loạt. Tất nhiên, trong cuộc sống và trong cung cách lãnh đạo đất nước, ông Kadhafi cũng bộc lộ nhiều vấn đề, đặc biệt là chuyện tham quyền cố vị và gia đình trị. Nhưng Libya và ông Kadhafi có nhiều điều không như hệ thống tuyên truyền của Mỹ, EU rêu rao. Người ta đã vạch trần nhiều cảnh dân chúng biểu tình hoặc binh lính Kadhafi đàn áp dân chúng đều được dàn dựng ở Qatar. Và khôi hài cũng như rẻ tiền là cảnh dân Libya mà lại chống Kadhafi bằng cờ Ấn Độ! Rồi còn cả chuyện tay trùm Hội đồng chuyển tiếp Quốc gia thừa nhận là đã quay video ở nước ngoài thành cảnh ở Libya để… tuyên truyền.
Trong bài “Libya: Facts & Analysis” (Libya: Sự kiện & Phân tích) của Helen Shelestiuk, đăng trên mạng left.ru của Nga, tác giả này viết: “Khi được hỏi xem Kadhafi đã áp bức đồng bào mình như thế nào thì vị Đại sứ Nga tại Libya vừa bị bãi nhiệm là ông Vladimir Chamov, đã nói: Sao lại áp bức? Người Libya được hưởng tín dụng 20 năm không phải trả lãi để xây cất nhà, 1 lít xăng chỉ khoảng 14 cent, thức ăn cho dân nghèo thì miễn phí và họ có thể mua một chiếc jeep KIA Hàn Quốc mới toanh với giá 7.500USD”.
Sau khi cung cấp cho người đọc nhiều chi tiết giống với những điểm nêu trên, Helen Shelestiuk viết tiếp: “Kadhafi đã tích lũy hơn 143 tấn vàng. Ông còn hoạch định thành lập một khu vực không dùng đồng đôla mà dùng đồng dinar vàng để thanh toán giữa các nước. Lợi nhuận từ việc bán dầu mỏ được sử dụng cho phúc lợi của nhân dân và cho việc cải thiện điều kiện sinh hoạt. Rất nhiều tiền đã được dùng vào việc dẫn thủy nhập điền trên toàn quốc nhờ hệ thống thủy đạo ngầm (mà tiếng Anh gọi là GMR “Great Manmade River = Sông Nhân tạo Vĩ đại” – AC).
Do quy mô của nó mà hệ thống này được mệnh danh là “kỳ quan thứ 8 của thế giới”. Nó cung cấp 5 triệu m3 nước mỗi ngày xuyên qua sa mạc và đã làm tăng đáng kể diện tích được tưới nước. 4.000km đường ống được chôn thật sâu để chống lại sức nóng. Với công trình này, Libya đã có khả năng xúc tiến một cuộc “cách mạng xanh” thực sự theo đúng nghĩa đen của từ ngữ; nó giúp giải quyết hàng loạt vấn đề về lương thực, thực phẩm của châu Phi. Và càng quan trọng hơn nữa, nó bảo đảm cho sự ổn định và sự độc lập về kinh tế (của châu Phi). Đã có lần Kadhafi nói hệ thống nước tưới này của Libya là một lời đáp hùng hồn cho Hoa Kỳ, kẻ vẫn cáo buộc là Libya ủng hộ khủng bố”.
Helen Shelestiuk cho hay: “Năm 2010, Kadhafi đã kiến nghị Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc điều tra về trường hợp Hoa Kỳ và NATO xâm lược Iraq và đưa ra xét xử những tội ác về vi phạm nhân quyền đó. Ông cũng đệ trình một dự thảo nghị quyết về trách nhiệm pháp lý của các nước thực dân trước kia và (những nước này phải) bồi thường thiệt hại vì trách nhiệm đó.
Tuyên truyền của phương Tây đã biến Muammar Kadhafi thành ma quỷ bằng cách mô tả ông như một tên bạo chúa bệnh hoạn và một kẻ thù khắc nghiệt đối với những nguyện vọng dân chủ của người Libya. Không đúng. Libya có những cơ chế về dân chủ và về quyền giám sát của nhân dân: Những hội đồng công dân được bầu chọn và những cộng đồng tự trị (công xã), không thông qua danh sách kiểu Xôviết, không có thói quan liêu vô bổ, mà với một trình độ sinh hoạt và an ninh xã hội cao của công dân. Đó là một kiểu xã hội về nhiều phương diện rất giống với chủ nghĩa cộng sản.
Có phải vì thế mà bộ ba Hoa Kỳ, EU và NATO tấn công Libya hay không?
Sau đây là câu trả lời của Sigizmund Mironin: “Đất nước Libya, mà người ta miêu tả là một nền độc tài quân sự, thực ra là nhà nước dân chủ. Năm 1977, tại đây, nền Jamahiriya, một nền dân chủ hình thức cao, đã được tuyên bố; với nó, các thiết chế truyền thống của chính phủ bị bãi bỏ và quyền lực trực tiếp thuộc về nhân dân thông qua các ủy ban và đại hội của họ.
Quốc gia được chia nhỏ thành nhiều cộng đồng, thực chất là những “tiểu quốc gia tự trị” trong một quốc gia, có thẩm quyền đối với địa hạt của mình, kể cả việc trợ cấp bằng ngân quỹ. Mới đây, Kadhafi còn phát biểu những ý tưởng dân chủ hơn: phân phối lợi tức từ ngân sách một cách trực tiếp và đồng đều đến công dân. Theo nhà lãnh đạo của cuộc cách mạng Libya, những biện pháp đó sẽ phải có tác dụng loại trừ tệ tham nhũng và thói quan liêu”.
Sigizmund Mironin đã khẳng định như thế. Còn Maurice Gendre thì đặt câu hỏi: “Tại sao người dân Libya yêu mến Kadhafi?” và trả lời bằng cách cũng nêu lên những đặc điểm trên đây về đất nước Libya rồi kết luận: “Hiển nhiên là chẳng có gì lạ nếu các phương tiện truyền thông (đang giữ vai trò) thống trị không cung cấp cho công chúng bất cứ điều nào trong những dữ kiện đầy gợi ý về bản chất đích thực của chế độ ở Libya vì có khả năng những “người phẫn nộ” (từ dùng để chỉ những người biểu tình phản đối chính quyền – AC) khắp châu Âu sẽ đòi hỏi (ở chính phủ của mình) những tiến bộ xã hội kiểu Libya của Đại tá Kadhafi”.
Sự bưng bít đó không chỉ diễn ra trong phạm vi Hoa Kỳ, EU và NATO mà còn tác động đến công tác truyền thông của nhiều nước khác vì nhiều lý do: Tình nguyện “ăn theo”, thụ động nói theo vì không có những nguồn tin độc lập và (hoặc) trái ngược, hành nghề chỉ để hành nghề, v.v..
Nhưng có những nhà báo công minh hơn Medvedev. Radija Benaissa, chẳng hạn, đã viết trên InvestigAction ngày 22/8/2011: “Kadhafi là một tên bạo chúa khát máu, tôi từng tin như thế rồi tôi đã thay đổi ý kiến”. Và bà viết tiếp: “Tất cả những gì mà các phương tiện truyền thông của chúng ta (phương Tây – AC) đưa ra đều là dối trá. (…) Những cuộc thăm dò trong người dân cho thấy, ông Kadhafi nhận được ít nhất 90% người dân ủng hộ tại Tripoli và ít nhất là 70% trên toàn quốc”.
Thực ra những kẻ hiện nay đang lên án và tìm cách sát hại Kadhafi một cách hung hãn và tàn độc nhất thì lại đều từng chính là thân hữu với ông cả. Chẳng thế mà Jean-Paul Pougala, trong bài “Quyển album gia đình của tôi”, đăng trên Camer.be ngày 3-9-2011, đã hài hước thác lời Kadhafi: “Những thằng đạo đức giả! Tất cả bọn chúng đều nói rằng mình luôn luôn là kẻ thù của chúng. Không thằng nào nhớ là đã quen và đã chơi với mình. Thế nhưng… với thằng bạn José Manuel Barroso, thì đó là chuyện sống có nhau, chết có nhau. Đây, mình với tên Vua Juan Carlos của Tây Ban Nha. Đây, với thằng cố vấn được trả lương Tony Blair. Với thằng Pascal Lamy, lúc đó hắn còn là Ủy viên châu Âu chứ chưa là Tổng giám đốc Tổ chức Thương mại Thế giới. Với Romano Prodi, khi hắn còn làm Chủ tịch Ủy ban châu Âu. Với José Maria Aznar, luôn luôn có chút dè dặt. Với José Luis Zapatero. Còn thằng này là Silvio Berlusconi. Bọn mình luôn luôn khăng khít. Đây, với Nicolas Sarkozy. Sau tất cả những gì mình làm cho hắn thì hắn âm mưu lật đổ mình. Không biết mình đã làm gì sai trái với hắn: Vụ máy bay Rafale? Vụ các trung tâm hạt nhân? Hay vụ nàng Cécilia của hắn? Còn đây, thằng nhóc mới toanh Barack Obama”.
Bây giờ thì những kẻ phản bạn đó chẳng những xâm lược Libya để ăn cướp dầu mỏ, vàng và tiền của xứ sở này mà còn tìm cách truy sát Kadhafi vì nhiều lý do, mà quan trọng nhất, như Jean-Paul Pougala đã điểm lại, là:
1. Vệ tinh đầu tiên của châu Phi RASCOM 1.
Chính nước Libya của Kadhafi đã hiến cho toàn bộ châu Phi cuộc cách mạng đích thực đầu tiên thời hiện đại: Bảo đảm việc phủ sóng rộng khắp toàn châu lục về điện thoại, truyền hình, truyền thanh và nhiều loại hình ứng dụng khác như điều trị từ xa, giáo dục từ xa. Lần đầu tiên, việc kết nối được thực hiện với giá thấp trên toàn bộ lục địa cho đến tận những vùng hẻo lánh.
Năm 2006, nhà lãnh đạo của Libya đã đóng góp 300 triệu USD; Ngân hàng Phát triển châu Phi góp thêm 50 triệu và Ngân hàng Phát triển Tây Phi 27 triệu và từ ngày 26/12/2007, châu Phi đã có vệ tinh viễn thông đầu tiên của mình. Thừa cơ hội, Nga và Trung Quốc cũng nhảy vào, lần này là để chuyển nhượng công nghệ và tạo điều kiện phóng thêm những vệ tinh mới, của Nam Phi, Nigeria, Angola, Algeria và một vệ tinh thứ hai của toàn châu. 300 triệu của Kadhafi là một cú giáng trời đánh, làm cho phương Tây mất đi không chỉ 500 triệu USA mỗi năm, mà còn hàng tỉ tiền nợ và tiền lãi mà món nợ này sẽ làm phát sinh cho đến… vô hạn, để duy trì sự “cướp cạn” đối với châu Phi.
2. Quỹ Tiền tệ châu Phi, Ngân hàng Trung ương châu Phi và Ngân hàng Đầu tư châu Phi.
Số tiền 30 tỉ USD mà Mỹ đã ăn cướp thuộc về Ngân hàng Trung ương Libya được dự định sẽ là phần đóng góp của Libya để hoàn tất việc thành lập Liên hiệp châu Phi thông qua 3 dự án hàng đầu: – Ngân hàng Đầu tư châu Phi, đặt ở Syrte (Libya);
- Việc thành lập, ngay trong năm 2011, Quỹ Tiền tệ châu Phi với vốn là 42 tỉ USD, đặt tại Yaoundé (Cameroon); – Ngân hàng Trung ương châu Phi, đặt ở Abuja (Nigeria), nơi mà việc phát hành đồng tiền châu Phi sẽ đánh dấu sự cáo chung của đồng franc CFA; với đồng franc này Pháp đã chi phối nhiều nước châu Phi từ 50 năm nay. Kadhafi tự hỏi không biết mình đã làm gì khiến thằng Sarkozy không vừa lòng. Thì đây là một chuyện đó, ông Kadhafi!
Quỹ Tiền tệ châu Phi (AMF) sẽ thay thế Quỹ Tiền tệ Quốc tế trong mọi hoạt động và về mọi mặt.
3. Sự thành lập Hợp chúng Quốc châu Phi.
Để gây bất ổn và phá hoại Liên minh châu Phi đang đi theo hướng thành lập Hợp chúng quốc châu Phi (United States of Africa) dưới bàn tay thiện nghệ của Kadhafi, Liên minh châu Âu, mà Sarkozy là khởi xướng, định thành lập Liên minh vì Địa Trung Hải, gồm 27 nước châu Âu, một số nước Tây Á và Bắc Phi, nhằm cắt Bắc Phi ra khỏi châu Phi. Bắc Phi là địa bàn của người châu Phi có nguồn gốc Arập, được xem là văn minh hơn phần còn lại của châu Phi. Kế hoạch của Sarkozy không thành công và Liên minh vì Địa Trung Hải “chết non” vì không có sự tham gia của chiếc đầu tàu toàn châu Phi là Libya. Trong cuộc họp thượng đỉnh mở đầu, Kadhafi đã không thèm đến. Thêm một chuyện nữa làm cho Sarkozy không vừa lòng.
Vì những chuyên đại loại như trên mà phương Tây, thông qua bọn bồi bút, bồi báo, đã không từ một thủ đoạn nào để bôi nhọ Kadhafi, từ cách ông dùng trang phục cho đến chuyện ông cho dựng chiếc lều của người Bedouin ở một số nơi ông đến thăm hoặc làm việc, kể cả khi đến dự Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ở New York.
Khôi hài là trên thế giới, có quá nhiều người, chỉ biết xài có bản năng mà thôi để nghe theo báo giới phương Tây mà cứ ngỡ là mình biết thụ hưởng dân chủ! Xin hãy nghe Jean-Paul Pougala khẳng định: “Kadhafi là người châu Phi đã mở đường cho việc tẩy sạch nỗi ô nhục của tệ phân biệt chủng tộc. Kadhafi ở trong trái tim của hầu hết mọi người dân châu Phi như một con người độ lượng và giàu tinh thần nhân văn vì sự ủng hộ vô tư của ông cho cuộc chiến đấu chống chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi. Nếu ông là một kẻ vị kỷ thì chẳng có gì buộc ông phải nhận lấy sấm sét của phương Tây vì ông đã ủng hộ về tài chính và quân sự cho ANC (Đại hội Dân tộc Phi) trong cuộc chiến đấu chống lại tệ Apartheid”.
Libya là một đất nước có nhiều chính sách mà nhân dân nhiều nước trên thế giới nên mơ, chẳng hạn: Việc xài điện gia dụng được miễn phí; Nước dùng cho sinh hoạt cũng miễn phí; Công dân không phải đóng thuế nên cũng không có VAT; Các ngân hàng cho vay không lấy lãi; Sinh viên muốn đi du học nước ngoài được nhà nước cấp học bổng hàng tháng là 627,11 euro; Mỗi cặp vợ chồng mới cưới được nhà nước trả tiền mua nhà; Chăm sóc y tế được miễn phí. Các bệnh viện được trang bị siêu tốt, đến nỗi nhiều cơ sở y tế của phương Tây cũng phải ganh tị; Bậc trung học và bậc đại học đều miễn học phí… |
An Chi
Monday, October 17, 2011
Tuổi Trẻ - Thâm nhập hội “chờ ngày tận thế”
Bà Lệ thuyết phục phóng viên Tuổi Trẻ vào hội “chờ ngày tận thế” tại công viên văn hóa Phú Nhuận (ảnh chụp chiều 11-10) - Ảnh: H.L. |
Phóng viên Tuổi Trẻ thâm nhập và lần ra nơi tập trung của nhóm người này tại 53/10A Phan Đăng Lưu, P.7, Q.Phú Nhuận.
“Không làm lễ nhập hội sẽ bị xe cán chết!”
Chiều 6-10, chúng tôi tiếp cận được bà Lệ - một trong những người chiêu dụ mọi người vào hội “chờ ngày tận thế”. Bà Lệ nói đây là “hội khổng lồ” bên Hàn Quốc nhưng thỉnh thoảng người Hàn Quốc mới xuất hiện, chủ yếu giao cho người VN quản lý. “Khắp Sài Gòn đều có trung tâm của hội để hướng dẫn, truyền bá cho các thành viên nhưng không phải ai cũng vào được. Nhiều người bán hết nhà cửa, bán đất để được nghe hội giảng” - bà Lệ khẳng định.
Bà Lệ dẫn chúng tôi đến 53/10A Phan Đăng Lưu. Bên ngoài căn nhà này có đề bảng “Trường âm nhạc nghệ thuật Hướng Dương”, bên trong xe gắn máy dựng san sát nhau, tại lầu 2, lầu 3, nhiều người lên xuống nhộn nhịp, hàng chục người đang chụm đầu vào bàn học bài giảng của hội...
Bà Lệ bảo tôi: “Anh là người tốt đó. Nếu biết hạ mình vào hội sẽ được ban phước, không cần phải làm lụng nhiều”. Sau hơn một giờ nói chuyện, bà Lệ yêu cầu chúng tôi phải làm lễ gia nhập hội và cùng một cộng sự kéo chúng tôi vào... nhà vệ sinh. Bà Lệ hối: “Cởi đồ lẹ lên để làm lễ, chỉ mười phút thôi” rồi giúi vào tay chúng tôi bộ đồ ngủ. Chúng tôi tỏ ý chưa hiểu, yêu cầu giải thích thêm thì 3-4 người ở đây xúm lại bảo: “Cứ làm lễ trước, hiểu sau. Lâu lắm mới hiểu”.
Chúng tôi thắc mắc về cách thức làm lễ, bà Lệ và nhiều người tỏ ra khó chịu nói: “Đổ nước lên đầu, sau đó ăn uống tượng trưng cho máu và thịt...”. Khi chúng tôi từ chối làm lễ vì phải về nhà có việc gấp, bà Lệ chạy theo kéo lại: “Hội đã chọn em. Em mà không làm lễ sẽ bị quỷ sa tăng bắt. Ra đường xe cán chết ráng chịu”.
Ngày 11-10, chúng tôi liên hệ với bà Lệ để giới thiệu thành viên mới, bà Lệ hẹn chúng tôi tại công viên Phú Nhuận, buộc phải ăn bánh bột nhờn nhợn, uống nước lọc ngây ngấy mới chịu tiếp chuyện. Chúng tôi nói bị thất tình, bà Lệ cười phán: “Hội có hàng chục người chưa chồng được ban phước lộc”. Chúng tôi hỏi lộc gì, bà Lệ bảo: “Tôi bị xe đụng nhiều lần cũng không sao, vết thương mau lành kỳ bí lắm”.
Bà Lệ kêu chúng tôi đi làm lễ nhập hội cho kịp “giờ linh”, chúng tôi nấn ná thì bà nói: “Quỷ đang ám cậu, phải làm lễ ngay, biết đâu cậu không qua khỏi ngày mai!”. Bà Lệ còn bảo nếu cần bà sẽ dẫn chúng tôi đến nhà trọ của bà ở xã Xuân Thới Đông, huyện Hóc Môn để làm lễ trong... nhà vệ sinh.
“Vào hội không làm cũng có ăn”(?)
Theo bà Lệ, nhiều người đóng phí vào hội để “giành suất” chờ ngày tận thế... lên thiên đàng, trong đó có nhiều người bán nhà cho hội là chuyện bình thường. Bà Lệ nói: “Sắp tận thế đến nơi, bán mà ăn chứ để làm gì” rồi kể những người tham gia hội này phải đóng 10% thu nhập một tháng. Chúng tôi thắc mắc nếu vào hội mà bán nhà, bán cửa, không làm việc thì lấy tiền đâu đóng cho hội, bà Lệ gạt tay, cười nói: “Hội sẽ ban phước, như tôi đây không làm mà vẫn có tiền tiêu thoải mái”.
Chiều 6-10, tại 53/10A Phan Đăng Lưu chúng tôi gặp gần chục em học sinh của một trường THCS ở Hóc Môn miệt mài nghe người của hội này giảng. Một em nói với cha mẹ rằng thầy cô chưa biết các em hay bỏ học để đến đây nghe giảng.
Chị S. - một người bán nước ở hẻm Đặng Thai Mai, P.7, Q.Phú Nhuận - kể: “Con gái tôi đã nghe theo lời họ làm lễ nhập hội. Họ bảo không phải vất vả làm ăn, cứ chịu khó lên nghe hội giảng sẽ có ăn”. Còn anh L.T.K. - ngụ xã Xuân Thới Đông, huyện Hóc Môn, bảo tuần trước bà Lệ đi cùng một người đàn ông đến tận nhà dẫn anh vào nhà vệ sinh, đổ nước lên đầu, lẩm bẩm như “lên đồng” để làm lễ.
“Họ nói chuyện nhảm nhí, mọi người tin theo sẽ phải bỏ học, bỏ công ăn việc làm, rất phiền phức” - anh K. cảnh báo.
Chúng tôi được biết bà Lệ 57 tuổi, thường trú tại P.5, Q.3, sống bằng nghề buôn bán. Khoảng năm 2004, bà đến Hóc Môn thuê nhà trọ tạm trú và làm nghề nấu ăn.
Ông Ngô Giang Hoàng Hân - phó chủ tịch UBND P.7, Q.Phú Nhuận - cho biết địa chỉ 53/10A Phan Đăng Lưu là cơ sở dạy nhạc Hướng Dương được Sở Kế hoạch - đầu tư cấp phép với nội dung kinh doanh dạy nhạc. Việc nhóm hội nói trên hoạt động tại đây phường không biết và chưa nghe báo cáo. Tới đây, phường sẽ phối hợp với các cơ quan chức năng của quận kiểm tra để có hướng xử lý.
Không được cấp phép Ông Nguyễn Hoàng Giang - phó trưởng Ban tôn giáo TP.HCM - cho biết qua xác minh, kiểm tra sơ bộ trong hồ sơ lưu thì địa chỉ 53/10A Phan Đăng Lưu, Q.Phú Nhuận không được cấp phép hoạt động tôn giáo. Chuyện những người trong hội nói trên truyền bá cho người khác những thông tin thất thiệt, không được kiểm chứng một cách khoa học, gây hoang mang trong người dân thì tùy mức độ tác hại, ảnh hưởng tới đâu, chính quyền xử lý tới đó. Theo ông Giang, tất cả các tôn giáo hợp pháp tại TP khi rao giảng đều khuyên răn, giáo dục tín đồ lòng yêu quê hương, đất nước, tinh thần tương trợ, tương thân tương ái, xây dựng xã hội ngày càng tốt đẹp. Chưa thấy tôn giáo nào hợp pháp mà truyền bá thông tin sắp đến ngày tận thế làm hoang mang trong quần chúng nhân dân. |
H.LỘC - S.BÌNH
Sunday, October 16, 2011
Catholic Priest Jokes
By covering the horrendous crimes against children by Priests – the Roman Catholic Church has invited a legitimate comparison to slimy lawyers.
If you are stranded on a desert island with Adolph Hitler, Atilla the Hun, and a Catholic Priest, and you have a gun with only two bullets, what do you do?
Shoot the Priest twice.
http://thefiresidepost.com/2010/03/17/catholic-priest-jokes/
Sunday, October 9, 2011
Syed Haroon Haider Gilani - Holy Oil, Petrodollar and G.W.O.T.
Galicia (Poland/Ukraine) in 1853. In 1854, Benjamin Silliman, a science professor at Yale
about 90% of the world’s oil.
Oil Company (originally yielding 25 barrels per day (4.0 m3/d), by the end of the year output was at the rate of 15 barrels per day (2.4 m3/d)). The industry grew through the 1800s, driven by the demand for kerosene and oil lamps. It became a major national concern in the early part of the 20th century; the introduction of the internal combustion engine provided a demand that has largely sustained the industry to this day. Early “local” finds like those in Pennsylvania and Ontario were quickly outpaced by demand, leading to “oil booms” in Texas, Oklahoma, and California. Early production of crude petroleum in the United States:
- 1859: 2,000 barrels (~270 t)
- 1869: 4,215,000 barrels (~5.750×105 t)
- 1879: 19,914,146 barrels (~2.717×106 t)
- 1889: 35,163,513 barrels (~4.797×106 t)
- 1899: 57,084,428 barrels (~7.788×106 t)
- 1906: 126,493,936 barrels (~1.726×107 t)
In the words of Keith Miller who has been a speaker with the OAH Distinguished Lectureship Series since 1999, “Oil was the indispensable product, in all its forms, to the Allied campaigns around the world. Without it World War Two could never have been won. For oil, once processed or refined in various ways, became the source or indispensable material for laying runways, making toluene (the chief component of TNT) for bombs, the manufacturing of synthetic rubber for tires, and the distilling into gasoline (particularly at 100-octane levels) for use in trucks, tanks, jeeps, and airplanes. And, that is not to mention the need for oil as a lubricant for guns and machinery.
To provide all the oil, or at least most of it, for the Allied war effort, the United States enlisted the aid of American oil companies, all of which responded without hesitation to the challenge. Meeting what everyone in government knew would amount to a demand for oil in unprecedented quantities required much organization. On 28 May 1941, even then before the Japanese attack on Pearl Harbor, President Franklin D. Roosevelt established by a letter what became known officially as the Petroleum Administration for War (PAW), on 2 December 1942. To head that agency Roosevelt appointed the very capable Harold L. Ickes, who had been Secretary of the Interior. Ickes, soon after his appointment, selected 72 leaders of America’s oil industry for the Petroleum Industry Council for National Defense, which later became known as the Petroleum Industry War Council (PIWC). Interestingly enough, the PIWC held its first meeting, “‘one of the great coincidences of history,’” (as Ickes referred to the matter in his fine book Fightin’ Oil), the day after Pearl Harbor.
“Along with the marvelous achievements of American oil companies at producing toluene and synthetic rubber, one must add the prodigious yields of gasoline, including 100-octane grade. When it is realized to what extent World War Two was motorized in nature, not to mention the primacy of air power, one can hardly exaggerate the importance of such fuel output.
As suggested above, that production by American oil companies exceeded even U. S. government expectations. For instance, the Jersey group of companies, with just the Baytown and Baton Rouge plants being considered, combined to deliver 2 billion gallons of 100-octane fuel (the grade needed for airplanes) by 1 June 1945.
Before my summation, it remains to recount the history of the Big Inch and Little Big Inch pipelines. Both lines originated in Texas and extended to the East Coast. The former carried oil, as yet unrefined, and the latter petroleum products. Construction of the Big Inch began 3 August 1942 and was completed on 14 August 1943. Until that pipeline was completed east of Norris City, Illinois, however, that small town in the prairie state served as terminus for the line–tank cars were filled there for shipment to the East Coast.
One oilman should be singled out so far as the laying of the Big Inch is concerned. That man was Burt E. Hull of the Texas Company (Texaco). He was what one might call the “dean of the pipeliners” in the U. S. Under his direction the Big Inch was completed in record time.
Now for a brief account of the Little Big Inch. Its construction began 23 April 1943 with the placing of the last pipe on the East Coast on 8 October 1943.
The Big Inch and Little Big Inch pipelines, it should be stressed, aided almost beyond estimation the winning of World War Two by the Allies. For one thing, protected as they were from enemy attack, it was possible to circumvent submarine attacks by the Germans, which had wreaked havoc on oil tankers from the Gulf of Mexico by way of the Caribbean to the East Coast. In fact, before the two pipelines began to operate German submarines had sunk so many tankers, there were many beaches on islands in the Caribbean, which were seriously polluted with oil. But, it must be added–the Big Inch and the Little Big Inch pipelines were both finished before the D-Day invasion at Normandy on 6 June 1944. That made possible the delivery of huge quantities of crude and its refined products for Operation Overlord, the code name for that landing in northern France.
Now, it cannot be stated too forcefully, American oil, which amounted in all to 6 billion barrels, out of a total of 7 billion barrels consumed by the Allies for the period of World War Two, brought victory! Without the prodigious delivery of oil from the U. S. this global war, quite frankly, could never have been won. Besides, without the outstanding cooperation of the Petroleum Administration for War with the numerous oil companies of America, World War Two very likely would never have been won by the Allies either. To dramatize that assertion, consider the following quote from a letter, dated 10 November 1945, to Ralph K. Davies, from the Joint Chiefs of Staff’s Army-Navy Board: “at no time did the Services lack for oil in the proper quantities, in the proper kinds and at the proper places.”
To conclude–this essay began with a anecdote about George S. Patton, American general and tank commander. Let me close with a refernce to a superior officer on the other side, Field-Marshall Karl Gerd Von Rundstedt of Germany. When interviewed by newspapermen, he readily admitted how important oil had been in World War two. In fact, he attributed German defeat to three factors, to wit: (1) the Allied bombing sorties (strategic and tactical); (2) the bombardments by Allied naval guns; and (3) Germany’s own deficiency in oil, especially in the form of gasoline.”
Post World War Scenario of oil and Petrodollar.
Until the mid-1950s coal was still the world’s foremost fuel, but after this time oil quickly took over. Later, following the 1973 and 1979 energy crises, there was significant media coverage on the subject of oil supply levels.
This brought to light the concern that oil is a limited resource that will eventually run out, at least as an economically viable energy source. Although at the time the most common and popular predictions were quite dire, a period of increased production and reduced demand in the following years caused an oil glut in the 1980s. This was not to last, however, and by the first decade of the 21st century discussions about peak oil had returned to the news.
Today, about 90% of vehicular fuel needs are met by oil. Petroleum also makes up 40% of total energy consumption in the United States, but is responsible for only 2% of electricity generation. Petroleum’s worth as a portable, dense energy source powering the vast majority of vehicles and as the base of many industrial chemicals makes it one of the world’s most important commodities.
The top three oil producing countries are Saudi Arabia, Russia, and the United States. About 80% of the world’s readily accessible reserves are located in the Middle East, with 62.5% coming from the Arab 5: Saudi Arabia (12.5%), UAE, Iraq, Qatar and Kuwait. However, with high oil prices (above $100/barrel), Venezuela has larger reserves than Saudi Arabia due to its crude reserves derived from bitumen.
The Term “petrodollar” was first used by Egyptian citizen and professor of economics at Washington’s Georgetown University, first time in March 1973 at an international monetary seminar held at Columbia University’s Arden House in Harriman, New York. Dr. Oweiss says “The situation was unique in history; these were third world countries, selling their commodity for dollars, and having money left over for investment. I thought there was a need for a new term to describe these particular dollars.” Two weeks after Dr. Oweiss had used the word; it was picked up by a prestigious economics commentator in The New York Times. After that, it became difficult for anyone to pick up a newspaper or a magazine without coming across the haunting new word again and again.
New enemies – The Petrodollar and The Petroeuro
As the dollar is steadily dropping against the EUR after the end of fighting in Iraq, Washington appears to be deliberately worsening the dollar’s fall in public comments. What is taking place is a power game of the highest geopolitical significance, the most fateful perhaps, since the emergence of the United States in 1945 as the World’s leading economic power.
The dollar is a fiat currency today that means according to Columbia Encyclopedia, 6th ed., “money that is made legal tender by the decree, or fiat, of the government but that is not covered by a specie reserve.” At the end of World War II, an agreement was reached at the Bretton Woods Conference which pegged the value of gold at $35 per ounce and that became the international standard against which currency was measured. But in 1971, Richard Nixon took the dollar off the gold standard and ever since the dollar has been the most important global monetary instrument and only the United States can produce them. Currently, if any country wishes to obtain dollars from its sole producer with which to buy oil, it can do so only by selling its goods, resources or services to the US, taking out a loan from a US bank (or the World Bank – functionally the same thing), or trading its currency on the open market and thus devaluing it. The US is in effect importing goods and services virtually for free, its massive trade deficit representing a huge interest-free loan from the rest of the world.
A Canadian columnist, Paul Harris narrates it in these words,” Trade between nations has become a cycle in which the U.S. produces dollars and the rest of the world produces things that dollars can buy. Nations no longer trade to capture comparative advantage but rather to capture needed dollars to service dollar-denominated foreign debts and to accumulate dollar reserves in order to sustain the exchange value of their domestic currencies. In an effort to prevent speculative and potentially harmful attacks on their currencies, those nations’ central banks must acquire and hold dollar reserves in amounts corresponding to their own currencies in circulation. This creates a built-in support for a strong dollar that in turn forces the world’s central banks to acquire and hold even more dollar reserves, making the dollar stronger still.
This phenomenon is known as “dollar hegemony,” which is created by the geopolitically constructed peculiarity that critical commodities, most notably oil, are denominated in dollars. Everyone accepts dollars because dollars can buy oil.
The reality is that the strength of the dollar since 1945 rests on being the international reserve currency for global oil transactions (i.e., “petro-dollar”). The U.S. prints hundreds of billions of these fiat petro-dollars, which are then used by nation states to purchase oil and energy from OPEC producers (except presently Iraq and, to some degree, Venezuela). These petro-dollars are then re-cycled from OPEC back into the U.S. via Treasury Bills or other dollar-denominated assets such as U.S. stocks, real estate, etc. The recycling of petro-dollars is the price the U.S. has extracted since 1973 from oil-producing countries for U.S. tolerance of the oil-exporting cartel.
Cóilín Nunan, in his article, “Petrodollar or Petroeuro? A new source of global conflict” asserts the situation, “at present, approximately two thirds of world trade is conducted in dollars and two thirds of central banks’ currency reserves are held in the American currency which remains the sole currency used by international institutions such as the IMF. This confers on the US a major economic advantage: the ability to run a trade deficit year after year. It can do this because foreign countries need dollars to repay their debts to the IMF, to conduct international trade and to build up their currency reserves. The US provides the world with these dollars by buying goods and services produced by foreign countries, but since it does not have a corresponding need for foreign currency, it sells far fewer goods and services in return, i.e. the US always spends more than it earns, whereas the rest of the world always earns more than it spends. This US trade deficit has now reached extraordinary levels, with the US importing 50% more goods and services than it exports. So long as the dollar remains the dominant international currency the US can continue consuming more than it produces and, for example, build up its military strength while simultaneously affording tax cuts.
Getting a share of this economic free lunch has been one of the motivations, and perhaps the main motivation, behind setting up the euro2 . Were the euro to become a reserve currency equal to, or perhaps even instead of, the dollar, countries would reduce their dollar holdings while building up their euro savings. Another way of putting this would be to say that Euro zone countries would be able to reduce their subsidy to American consumption and would find that other countries were now subsidising Euro zone consumption instead.”
Saddam Husain, martyr of Dollar – Euro War
In November 2000, Iraq became the first OPEC nation to begin selling its oil for Euros. He, in the words of Simon Reeve of British Sky Broadcasting, signed his death warrant. Since the announcement, the value of the Euro has increased 17%, and the dollar has begun to decline. One important reason for the invasion and installation of a U.S. dominated government in Iraq was to force the country back to the dollar. Another reason for the invasion is to dissuade further OPEC momentum toward the Euro, especially from Iran- the second largest OPEC producer, who was actively discussing a switch to Euros for its oil exports.
«««««««««« “For the cost of less than 40 days in Iraq, we could provide health care coverage to 10 million children for an entire year.” Nancy Patricia D’Alesandro Pelosi, 60th Speaker of the United States House of Representatives. «««««««««« |
Saddam Hussein’s biggest crime in recent years – in the minds of the US elites – is his demand to be paid in euros instead of dollars for the oil that Iraq exports. On November 06 2000, Iraq announced that it would cease to accept dollars for its oil, and would accept instead only euros. At the time, financial analysts suggested that Iraq would lose tens of millions of dollars in value because of this currency switch; in fact, over the following two years, Iraq made millions. Other oil-exporting nations, including Iran and Venezuela, have stated that they are contemplating a similar move. If OPEC as a whole were to switch from dollars to euros, the consequences to the US economy would be catastrophic. Investment money would flee the country, real estate values would plummet, and Americans would shortly find themselves living in Third-World conditions.
The war between Petrodollar and Petroeuro has become a vital reason for the war in Iraq. In the words of William Clark, “It is now obvious the invasion of Iraq had less to do with any threat from Saddam’s long-gone WMD program and certainly less to do to do with fighting International terrorism than it has to do with gaining strategic control over Iraq’s hydrocarbon reserves and in doing so maintain the U.S. dollar as the monopoly currency for the critical international oil market. Throughout 2004 information provided by former administration insiders revealed the Bush/Cheney administration entered into office with the intention of toppling Saddam Hussein. Candidly stated, ‘Operation Iraqi Freedom’ was a war designed to install a pro-U.S. government in Iraq, establish multiple U.S military bases before the onset of global Peak Oil, and to reconvert Iraq back to petrodollars while hoping to thwart further OPEC momentum towards the euro as an alternative oil transaction currency (i.e. “petroeuro”). However, subsequent geopolitical events have exposed neoconservative strategy as fundamentally flawed, with Iran moving towards a Petroeuro system for international oil trades, while Russia evaluates this option with the European Union.”
He continues his arguments about the war in Iraq, “Similar to the Iraq war, military operations against Iran relate to the macroeconomics of ‘petrodollar recycling’ and the unpublicized but real challenge to U.S. dollar supremacy from the euro as an alternative oil transaction currency.”
The analysis and expert reports are bluntly exposing the truth about American GWOT against Saddam Hussain and its regime. Let us have a look over an analysis published on the website www.endtimeprophecy.net on January 04 2007 under the title “SADDAM HUSSEIN’S EXECUTION AND THE EURO DOLLAR WAR, about the situation;
“Some of you are already familiar with some, most or perhaps all of the theories (reasons to attack and eliminate Saddam Hussain and its regime) that have been put forth by me, and others. For those of you, who aren’t familiar with them, allow me to list some of the more popular positions which have been discussed to varying degrees:
1-George W. Bush wanted to secure control of the Iraqi oil fields which are vital to the American economy, and America’s supremacy as a superpower in the world.
2-George W. Bush wanted to contain Saddam Hussein, as had been done during the Gulf War, and prevent him from upsetting the status quo which has existed in the Middle East.
3- George W. Bush wanted to establish an American military presence in Iraq for a variety of reasons which would all be advantageous to the United States; such as:
a.To exert pressure on Iran and keep it under control.
b. To exert more pressure on Russia and China.
c. To establish another listening post close to Russia.
d.To protect oil interests in the Gulf Cooperation Council nations-states-sheikdoms.
e. To better protect Israel.
In an article titled “It’s not about oil or Iraq; it’s about the U.S. and Europe going head-to-head on world economic dominance,” the Australian economist and columnist Geoffrey Heard wrote: ” Why is George Bush so hell bent on war with Iraq? Why does his administration reject every positive Iraqi move? It all makes sense when you consider the economic implications for the USA of not going to war with Iraq. The war in Iraq is actually the U.S. and Europe going head to head on economic leadership of the world” and here I add that Saddam Hussain is the martyr of this war between Euro and Dollar.