Wednesday, September 18, 2013

Chủ Nghĩa CC Tự Sướng

Cộng đồng CC (chống cộng) hay truyền tay nhau một bài viết của một tác giả có tên là David Devoss, nguyên thủy được đăng trên tuần báo Weekly Standard về thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn.
http://www.weeklystandard.com/Content/Protected/Articles/000/000/012/765unadz.asp?page=1

Nội dung bài viết miêu tả thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn như một người bất mãn chế độ và cuối đời trở thành một người CC! Kết luận đó dựa trên những câu chuyện do tác giả bài viết kể lại và được đăng vào dịp ông Ẩn qua đời. Bài viết này mang ý kiến chủ quan, theo góc nhìn của một người CC đăng trên một tạp chí bảo thủ CC của Mỹ và vì thế nó được người CC VN đón nhận một cách hỉ hửng hồ hởi nhưng nếu phân tích ra thì nó chẳng có giá trị gì cả ngoài cái mục đích là để cộng đồng CC Mỹ-Việt tự sướng với nhau.

Bài viết được mở đầu với nhận định rằng: 'Cái mà lời cáo phó không nhắc đến là Ẩn, người mà Hà nội đã tuyên dương là Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân sau khi Sài gòn sụp đổ, đã có cái nhìn ghê tởm hệ thống chính trị mà ông ta đã giúp dựng lên.'

'What the obits failed to reveal is that An, whom Hanoi proclaimed a Hero of the People's Armed Forces following the fall of Saigon, came to loathe the political system he had helped bring to power.'

Đọc nguyên phần thân bài tôi không tìm thấy bằng chứng thuyết phục hỗ trợ cho nhận định trên. Nó là một nhận định chủ quan áp đặt dựa trên góc nhìn CC của tác giả chứ không phải của ông Ẩn.

Và câu kết luận của bài viết là: 'Tuần vừa rồi, Phạm Xuân Ẩn được đặt vào nơi yên nghỉ ở Nghĩa trang Thành phố SG. Yêu cầu cuối cùng của ông là đừng chôn ông quá gần những người Cộng sản.'

'Last week, Pham Xuan An was laid to rest in Saigon's City Cemetery. His final request was not to be buried too close to Communists.'

Câu nói trên là câu thứ hai trong nguyên bài viết được cho là của ông Ẩn. Một câu bịa đặt rất buồn cười! Tác giả không biết ông Ẩn là người có trên 50 tuổi Đảng? Nói như thế thì ông không muốn chôn mình gần...chính mình?!

Những năm cuối đời, ông Ẩn vẫn nói rằng: "Đúng, tôi là một người cộng sản. Chủ nghĩa cộng sản là một học thuyết rất đẹp, học thuyết nhân văn nhất. Lời dạy của Chúa trời, đấng Tạo hóa, cũng hệt như vậy. Chủ nghĩa cộng sản dạy ta yêu thương nhau, không giết nhau. Cách duy nhất để làm điều này là tất cả mọi người trở thành anh em, điều này thì có thể cần một triệu năm. Nó không tưởng, nhưng nó đẹp."

Không có tin tức cho biết ông Ẩn bị bệnh lẫn đến mức không biết mình là ai sau khi phát biểu những câu trên. Bài viết lại kể một cách mơ hồ không nói rõ rằng ông Ẩn đã nói câu 'đừng chôn gần cộng sản' với ai, vào thời gian nào. Cho nên câu nói đó cùng lắm thì cũng chỉ có thể là một lời đồn đại hay bịa đặt hoặc bóp méo sự thật!

Về phần thân bài dùng để khai triển phần mở bài và đi đến kết luận cũng có nhiều điểm rất buồn cười. Ông Ẩn trong bài được miêu tả giống như một người CC thèm vượt biên đi Mỹ muốn phát điên, suy nghĩ và hành động rất lẩm cẩm luộm thuộm, bản lĩnh chính trị non kém, hiểu biết hời hợt nông cạn chứ không phải là một nhà 'tình báo chiến lược', 'siêu gián điệp', 'điệp viên hoàn hảo', hay 'một trong những điệp viên giỏi nhất của thế kỷ 20' mà người trong và ngoài nước gọi ông!

Suy nghĩ và đối chiếu với những gì các tác giả có tên tuổi, thực sự quen biết nhiều với Phạm Xuân Ẩn, viết sách về ông thì rõ ràng những gì David Devoss viết là xào nấu, thêm thắt từ những tác giả trên, bịa đặt thêm và 'nâng quan điểm', biến Phạm Xuân Ẩn thành một người...CC giống như mình và báo Weekly Standard để tự sướng nhân cơ hội ông Ẩn mất!

Ông Ẩn có phải là một người có suy nghĩ, hành động lẩm cẩm luộm thuộm, không tiên liệu được thời thế, là một người bản lĩnh chính trị yếu kém dễ chao đảo trước khó khăn nhất thời, hiểu biết hời hợt nông cạn?!

Là một nhà 'tình báo chiến lược' từng viết bài phân tích chính trị cho tạp chí Time và gửi ra cho chính Bác Hồ đọc, ông Ẩn lại không tính được những nước cờ, phương án A, B, C, D, cho bản thân mình, tiên liệu được tương lai. Ông được người Mỹ cho là người đã giúp trùm tình báo Trần Kim Tuyến ra đi trước khi Sài gòn sụp đổ nhưng lại không thể tính toán ổn thỏa cho chính mình và gia đình. Bàn thêm ngoài bài viết, ngay cái chuyện được gán cho là giúp Trần Kim Tuyến cũng rất buồn cười! Ông Tuyến là người có nhiều nợ máu với phe cách mạng, địa vị là trùm tình báo nhưng không tự biết mình cần phải trốn khỏi VN khi Sài gòn sụp đổ, không biết đường đi mà lại phải cần ông Ẩn, một nhà báo, giúp đỡ! Cả một người làm trong sở Mỹ hoặc một cô gái bán bar cũng có thể nhờ quan hệ với người Mỹ để đi chứ đừng nói gì đến một nhân vật khét tiếng như ông Tuyến!

Theo tác giả, ông Ẩn đã cho vợ con đi Mỹ rồi lại gọi về VN vì sợ chính quyền. Sợ nhưng sau đó lại muốn cho cả nhà vượt biên! Ông Ẩn là nhà báo viết cho một tạp chí hàng đầu TG, kiến thức có, tin tình báo có, là người cộng sản nhưng lại ngây thơ đến mức hoàn toàn không biết hay tiên liệu được chế độ do cộng sản cầm quyền sau 1975 nó sẽ như thế nào mà phải bị ngạc nhiên là nó không như mình mong đợi!

Ngay cả khi cho là chế độ mới không như mong đợi của ông thì cũng không thể là lý do để vượt biên. Vượt biên đi đâu khi cả thế giới đã biết ông là người cộng sản và gián điệp của cộng sản?! Chẳng lẽ nửa đầu cuộc đời chiến đấu đuổi Mỹ chiến công oanh liệt lừng lẫy ròi nửa sau lại phải vất vả sống lưu đày xa xứ làm cái loa CC như Bùi Tín?! Đó là trường hợp khả quan nhất, giả sử ông có thể giữ được mạng khi ra nước ngoài!

Chưa nói đến trường hợp ông Ẩn là điệp viên đã xỏ mũi Mỹ, William Colby, giám đốc CIA thời chiến tranh xâm lược VN sau khi về vườn đã bị chết một cách mờ ám ở Mỹ mà nhiều người đã bỏ công phân tích và kết luận đó là một vụ mưu sát. Nội bộ Mỹ ngụy phe phái thù ghét tranh giành, vắt chanh bỏ vỏ ám sát nhau là chuyện bình thường, ông Ẩn là người rành rẽ những chuyện này hơn ai hết nhưng lại muốn vượt biên đút đầu vào ổ rắn lần nữa?!

Theo lời kể của tác giả, ông Ẩn bị theo dõi liên tục và không dám tiếp xúc trò chuyện với ai một câu ngoài đường nhưng hai người lại có thể gặp nhau, leo lên hai chiếc xích lô chạy về nhà ông Ẩn nói chuyện hàn huyên kể lể chuyện bất mãn!

Chuyện nhờ sắp xếp vượt biên bằng cách nhờ liên lạc với một người Hoa ở Singapore cũng rất buồn cười. Nếu người ở VN không tổ chức đi được thì người Hoa ở Singapore ba đầu sáu tay nào lại có thể làm được chuyện đó? Sau đó lại còn nhờ báo Time tổ chức rồi báo Time lại từ chối không muốn dính đến chuyện đó!

Bình thường các bạn CC cũng không đến nỗi gọi là ngu, cũng sinh hoạt bình thường được như những người khác nhưng khi đọc một câu chuyện CC tự sướng, máu CC lại nổi lên thì lại trở thành cực kỳ ngu xuẩn và tin chuyện bịa như sấm!

Một câu buồn cười khác được cho là của ông Ẩn nói khi tâm sự với tác giả ở nhà riêng: 'Tại sao chúng tôi chiến đấu chỉ để cuối cùng là thay người Nga vào chỗ người Mỹ?' Câu này rõ ràng chúng ta thường nghe từ cửa miệng của các bạn CC không có óc phân biệt sự khác biệt giữa hai trường hợp. Nếu ông Ẩn có đầu óc ngu cỡ các bạn CC như thế thì làm sao làm siêu gián điệp xỏ mũi Mỹ được nhỉ?!

Một nhà 'tình báo chiến lược', 'siêu điệp viên', 'điệp viên hoàn hảo', lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế?! Như vậy là ông Ẩn không có khả năng nhận diện sự khác biệt giữa sự can thiệp, chiếm đóng, xâm lược, giết chóc, tàn phá, chia cắt VN, nắm đầu chính quyền ngụy của người Mỹ và sự hiện diện ngoại giao, kinh tế của LX, Đông Âu hay Thụy điển?

LX giúp VN chống Mỹ xâm lược. Mỹ thua tức tối nên cấm vận VN, như vậy thì VN không nhờ LX, Đông Âu thì nhờ ai phục hồi, xây dựng, kiến thiết đất nước sau chiến tranh? Nhà 'tình báo chiến lược' thì sao không thấy được điều này?!

Đọc bài của David Devoss, nếu để ý chúng ta sẽ thấy tác giả xây dựng hình ảnh ông Phạm Xuân Ẩn là một người bất mãn chế độ dựa trên những sự kiện, câu nói mà nếu phân tích chúng ta sẽ thấy chúng dựa trên suy nghĩ, bịa đặt chủ quan của một người...CC!

Sau thất bại ở VN, trong phe diều hâu ở Mỹ tồn tại hai khuynh hướng. Khuynh hướng thứ nhất công nhận thất bại, nhìn nhận sai lầm từ một phần đến toàn phần và khuynh hướng thứ hai vẫn cho là mình đúng hoàn toàn và đúng đến cùng, không có chuyện Mỹ thất bại ở VN và những người chống chiến tranh xâm lược mới phạm sai lầm. Xuất phát từ tư tưởng như thế, họ không bỏ lỡ cơ hội xuyên tạc bóp méo bịa đặt chuyện để hả hê tự sướng với nhau. Bài viết này là một sản phẩm như thế. Khi ông Ẩn mất, báo chí VN viết bài ca ngợi thì phe CC cũng cố bịa đặt ra một câu chuyện dài một trang rưỡi giấy để dìm hàng phe địch để phe mình còn có cái tự sướng.

Người VN CC ở Mỹ có cùng tâm cảnh ấm ức như thế nên rất nhanh nhạy với những câu chuyện vặt vãnh đơn phương lá cải, không thể kiểm chứng nhằm mục đích CC tự sướng như thế này trong khi cùng lúc họ lại hoàn toàn mù điếc với cả một kho tư liệu sách báo, phim ảnh đứng đắn về VN được nghiên cứu bài bản công phu bởi những tác giả nổi tiếng, được các giải thưởng cao quí của Mỹ và thế giới.

Gần đây là phim tài liệu 'Sương khói Chiến tranh: Mười một Bài học từ Cuộc đời Robert S. McNamara' - 'The Fog of War: Eleven Lessons from the Life of Robert S. McNamara' đoạt giải nhất Oscar hạng mục phim tài liệu. Phim này biên tập từ cuộc phỏng vấn dài 20 giờ đồng hồ với Bộ trưởng Quốc phòng thời chiến tranh xâm lược VN McNamara. Phim này được giới phê bình và người xem đánh giá rất cao mà hiếm có phim nào được như thế. Cả hai trang thông tin điện ảnh phổ thông nhất ở Mỹ là IMDB và rottentomatoes đã cho điểm 8,1/10 và 98%. Trong phim McNamara đã sụt sùi hối hận vì chiến tranh mà Mỹ gây ra ở VN đã làm chết rất nhiều người mà đáng ra không cần phải thế nếu nước Mỹ biết hiểu và thông cảm đối phương. Tất cả thông tin trong phim này đều từ chính miệng McNamara nói ra chứ không phải thông tin được kể lại mà không thể kiểm chứng.

Cộng đồng CC không chuyền nhau cuốn phim chất lượng này vì làm thế giống như là tự tát vào mặt mình, lộ rõ bộ mặt chó săn tay sai cõng rắn cắn gà nhà. Cuốn phim đó trái với đường lối chính sách chủ trương của chủ nghĩa tự sướng và chủ nghĩa CC.

Tóm lại thời đại thông tin thì thông tin bổ ích cũng nhiều nhưng thông tin rác rưởi càng nhiều hơn. Tìm hiểu lịch sử thì cần dựa vào những tài liệu nghiên cứu một cách bài bản khoa học và được giới chuyên môn đánh giá cao. Các 'tác phẩm' do những tác giả vô danh sáng tác không thể kiểm chứng truy tìm nguyên bản thì không thể tin được. Đừng tiếp tay xả rác xa lộ thông tin!

Monday, September 2, 2013

Ngày 2 Tháng 9 - Ôn lại 'Độc lập' là gì



Việt Nam từng bị đô hộ, nô dịch, chiếm đóng bởi thực dân cũ và mới hơn 100 năm liền cho nên đã để lại một hệ lụy nặng nề là một bộ phận lớn người VN vẫn không hiểu biết độc lập là gì. Một khái niệm tưởng chừng vô cùng đơn giản đối với một người không mang đầu óc nô lệ.

Nhân kỷ niệm Quốc khánh chúng tôi muốn nhắc nhở những người giờ này vẫn còn suy nghĩ hành động như một tên nô lệ hãy tỉnh lại, VN đã là một nước độc lập gần 70 năm nay rồi, hãy chấm dứt những hành động, suy nghĩ bám váy đế quốc nước ngoài. Hãy suy nghĩ, hành động xứng đáng với một công dân của một nước độc lập.

Đầu tiên hãy điểm qua định nghĩa của tự điển về độc lập:

http://vdict.com/độc+lập,3,0,0.html

"I t. 1 Tự mình tồn tại, hoạt động, không nương tựa hoặc phụ thuộc vào ai, vào cái gì khác. Sống độc lập. Độc lập suy nghĩ. 2 (Nước hoặc dân tộc) có chủ quyền, không phụ thuộc vào nước khác hoặc dân tộc khác.

II d. Trạng thái của một nước hoặc một dân tộc có chủ quyền về chính trị, không phụ thuộc vào nước khác hoặc dân tộc khác. Nền dân tộc."

http://vi.wikipedia.org/wiki/Độc_lập

"Độc lập là quyền bất khả xâm phạm của một đất nước, một quốc gia bởi chính người dân sinh sống ở đó, có nghĩa là có chủ quyền tối cao.

Khái niệm "độc lập" có ý nghĩa tương phản với "nô dịch" (sự khuất phục). Khái niệm nô dịch chỉ một vùng lãnh thổ chịu sự điều khiển về chính trị và quân sự của một chính quyền ở bên ngoài. Khái niệm độc lập đôi khi cũng được dùng với nghĩa là bá quyền bị điều khiển gián tiếp của một quốc gia khác có sức mạnh hơn.

Độc lập có thể là tình trạng ban đầu của một quốc gia mới xuất hiện, nhưng nó thường là một sự giải phóng từ sự thống trị. Độc lập cũng có thể nói theo nghĩa phủ định: là tình trạng không bị điều khiển, cai trị bởi một thế lực khác thông qua chủ nghĩa thực dân, sự bành trướng hay chủ nghĩa đế quốc. Độc lập có thể giành được nhờ việc chống lại thực dân hóa (phi thực dân hóa) chống lại sự chia cắt.

Mặc dù việc chống lại thực dân hóa (phi thực dân hóa) chống lại sự chia cắt thường trùng với việc giành độc lập, nhưng chúng không được lẫn lộn với cách mạng, khái niệm đề cập đến sự xung đột, bạo loạn lật đổ sự thống trị của chính quyền."

Việt Nam đã giành được độc lập, và chiến đấu giữ gìn độc lập, thống nhất theo đầy đủ những ý nghĩa trên. Nhân dân tiến bộ thế giới ngay cả trong lòng các nước Pháp-Mỹ cũng thông cảm và ủng hộ nền độc lập và sự thống nhất của VN, nhưng lạ kỳ là tư tưởng nô lệ vẫn còn ăn sâu bám chặt vào xương tủy của nhiều người Việt gần 70 năm nay.

Khi bạn trưởng thành, bạn phải sống độc lập với ngay cả với cha mẹ của mình để tự đứng trên đôi chân mình, tự lo lắng chăm sóc và qua đó, trưởng thành. Bạn không thể ăn bám cha mẹ mãi được.

Con người đã vậy nói gì đến quốc gia? VN đã tồn tại cả ngàn năm trước khi có các đế quốc phương tây và đã từng trầy da tróc vẩy, đổ bao xương máu để giành độc lập. Tại sao các bạn vẫn mơ mộng làm tay sai đế quốc để được sướng, với cái giá là đất nước bị chia cắt vô thời hạn và một nửa kia phải đói?!

Bạn thần tượng nước Mỹ nhưng tại sao không học hỏi nó? Nước Mỹ từng là một thuộc địa của Anh và đã làm cuộc cách mạng đánh đuổi thực dân Anh xây dựng nền cộng hòa của họ và sau đó không bao giờ nhờ nước Anh làm chủ giải quyết chuyện nội bộ của họ. Họ có bất đồng giết nhau luôn trong nội chiến cũng không mời bên ngoài vào làm chủ can thiệp. Độc lập là như thế đấy! Tàu cũng vậy, hai phe Mao-Tưởng đều chống Nhật. Thắng Nhật xong thì mới ăn thua đủ với nhau. Hãy học hỏi những nước lớn tại sao họ là nước lớn chứ đừng chỉ tối ngày mơ mộng so kè, đặt giả thuyết nếu mà, thì là,... cho quá khứ.

Các bạn vẫn không có được ý thức của một người dân của một nước độc lập mà vẫn tiếp tục có những hành động, suy nghĩ như những tên nô lệ của một quốc gia lệ thuộc như vậy thì so thế nào với cường quốc? Nô lệ thì đi so thế nào với chủ nô?!

VN là một quốc gia độc lập nên nếu xem mình là người VN bạn không thể đem chuyện nội bộ VN ra trình ở quốc hội nước ngoài kêu gọi làm chủ can thiệp cho bạn! Đó là hành động của những Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc, sẽ bị người VN muôn đời phỉ nhổ. Chuyện nội bộ VN thì thuộc thẩm quyền nhà nước và nhân dân VN. Hơn nữa, bạn nhờ một đế quốc đã chối bỏ trách nhiệm về vi phạm nhân quyền do nó gây ra ở VN, từng chà đạp lên tự do, dân chủ của VN thì càng thêm lố bịch!

Đừng ngụy biện rằng bạn không thể, hết đường thì phải mời đế quốc làm chủ cho bạn. Khi bạn làm như thế thì bạn đã chà đạp lên độc lập của VN ròi. Đế quốc có mưu mô, toan tính, quyền lợi riêng và nó sẽ đặt những thứ đó lên trên quyền lợi của bạn và dân tộc VN. VN đã có kinh nghiệm xương máu lỗ lã nặng nề trong vấn đề này sao bạn lại tiếp tục đi theo con đường ngu xuẩn như thế?

Nếu bạn có lý, có đầu óc, và đáp ứng được chính xác mong mỏi của người dân thì bạn sẽ được ủng hộ và không có chính quyền nào có thể đàn áp được bạn. Bạn không có óc để tổ chức lãnh đạo quần chúng tốt hơn ĐCS thì có làm lãnh đạo bạn sẽ quản lý đất nước cách nào đây?

Vài lời nhắn nhủ và hy vọng trong tương lai gần, tất cả người VN đều hiểu biết được độc lập là gì và biết suy nghĩ hành xử theo đúng ý nghĩa là người dân của một nước độc lập. Mỹ và phương tây không phải là bố mẹ của VN. Có là bố mẹ thì bạn đã trưởng thành rất lâu rồi nên phải tự giải quyết công việc chứ không phải tối ngày hở tí có chuyện gì bằng móng tay cũng đi mách lẻo đế quốc.

Sunday, April 28, 2013

30 tháng 4 và những ngụy biện


Mỗi lần đến 30 tháng 4 chúng ta lại nghe lại một điệp khúc của những ngụy biện.  Bài viết này phần nào vạch trần những ngụy biện thường gặp đó.  Đã gần 40 năm nhưng thù hận ngược từ những kẻ CC vẫn còn và tiếp tục truyền lại thế hệ sau.  Họ trách ngược chửi ngược bằng ngụy biện để mong che lấp được tội lỗi chống lại dân tộc, tố quốc.

Ngụy biện có thể đánh lừa được những người ngu dốt, nhẹ dạ nhưng cũng rất dễ bị bẻ gãy vì nó không dựa trên sự công bằng, sự thật và sự hợp lý.

Hy vọng trong tương lai mọi người tiếp tục suy nghĩ và cùng nhau bẻ gãy, vạch trần tất cả những ngụy biện quanh quẩn đó để chúng ta sẽ không còn nghe cái điệp khúc phá đám ngày vui thống nhất của dân tộc.

Sau đây là những ngụy biện và những lý lẽ vạch trần những ngụy biện đó.

1.  Không cần đánh Pháp thì cũng độc lập:

Nói thế chẳng khác nào bị ăn cướp rồi ngồi chờ ăn cướp trả lại và tất cả các cuộc kháng chiến chống thực dân của VN và các nước khác trên thế giới là sai lầm!

Trên TG có hai nước khác cũng phải đánh Pháp mới giành được độc lập đó là Haiti và Algeria.  Malaysia cũng có một nhóm kháng chiến chống thực dân Anh vào cùng thời kỳ kháng chiến 9 năm của VN nhưng không thành công.

Nếu đánh thực dân Pháp giành độc lập là sai lầm thì người Mỹ đánh thực dân Anh giành độc lập càng sai lầm hơn.  Vì một bộ phận lớn người Mỹ cũng chính là người Anh và châu Âu di cư sang.  Tại sao người Mỹ không ngồi đó chờ thực dân Anh ban bố độc lập cho nhỉ?

Và chuyện này nếu có trách thì phải trách Pháp, Mỹ và tay sai người Việt chứ không thể trách người kháng chiến? Đó là trách ngược! Nếu tất cả người Việt đều đoàn kết đồng lòng chống Pháp thì làm sao Pháp có thể đô hộ hay tái xâm lược được mà phải cần kháng chiến giành độc lập?

Cuộc kháng chiến càng dễ dàng hơn và có thể đã không xảy ra nếu Mỹ không ủng hộ Pháp quay lại VN.

Chỉ có hai cách để giành độc lập.  Một là con đường đấu tranh chính trị, hai là kháng chiến chứ ngồi không thì dĩ nhiên sẽ không có chuyện tự nhiên được trả.  Con đường chính trị VN đã thử đó là chịu độc lập trong khối liên hiệp Pháp, nhưng Pháp chỉ muốn một chính quyền bù nhìn như trước đứng đầu lại là Bảo Đại tức là mọi thứ vẫn như cũ và Pháp đã nổ súng tấn công trước nên cuộc kháng chiến mới chính thức nổ ra.

2. Mỹ không xâm lược VN:

Hành động gọi là xâm lược không chỉ gói gọn ở trường hợp xâm chiềm lãnh thổ nước khác rồi sát nhập vào của mình mà còn là trường hợp trực tiếp can thiệp chính trị quân sự vào một quốc gia, cướp đoạt chủ quyền phục vụ cho lợi ích đế quốc của mình.

Cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ thuộc vào trường hợp thứ hai.

Mỹ quyết định can thiệp trực tiếp khi Pháp thua và biết rằng nếu tổng tuyển cử xảy ra, 80% dân sẽ bầu cho Chủ tịch Hồ Chí Minh

Mỹ đã cướp đoạt chủ quyền VN bằng cách dùng cơ quan tình báo CIA vào VN xây dựng chính quyền cho Diệm, một người không có công lao kháng Pháp và không có một lực lượng chính trị hậu thuẫn ở VN để tự xây dựng chính quyền.

CIA tiến hành chiến tranh tâm lý phá hoại miền Bắc và lừa gạt lôi kéo người Công giáo miền Bắc vào Nam để hy vọng xây dựng một hậu thuẫn chính trị cho Diệm.

Khi Diệm trở nên bất kham, Mỹ bật đèn xanh cho tướng tá ngụy giết Diệm.  Rõ ràng ông chủ thực sự của chính quyền ngụy là Mỹ chứ không phải tổng thống ngụy.

Khi nhắm thấy quân ngụy không thể thắng trong một cuộc đối đầu quân sự với MTDTGPMN, Mỹ đã trực tiếp đem quân vào.  Cuộc xâm lược quân sự bắt đầu.

Quân đội Mỹ phải trực tiếp nhảy vào vì quân đội ngụy phần lớn là những người bị ép buộc nên không có tinh thần chiến đấu.  Và sau khi tất cả các chiêu trò được tung ra đều thất bại, Mỹ phải đưa ra chiến lược cuối cùng là 'Việt Nam hóa chiến tranh'.  Cái tên của chiến lược này đã chứng minh hùng hồn cuộc chiến trước đó là cuộc chiến Mỹ-Việt và Mỹ đã xâm lược Việt Nam.

Nếu cuộc chiến của Mỹ không phải là một cuộc chiến xâm lược thì nhà Thanh đã không xâm lược VN khi đem quân vào miền Bắc giúp Lê Chiêu Thống khôi phục nhà Lê.  Nhà Lê so với chính quyền Diệm còn có chính danh hơn vì nguyên thủy nó không phải là do nhà Thanh dựng lên như Mỹ dựng lên VNCH.

2.  Cuộc chiến tranh đó là một cuộc nội chiến, huynh đệ tương tàn:

Như vừa nói ở trên, nếu đó là 'nội chiến' thì không thể nào có cái chiến lược gọi là 'Việt Nam hóa chiến tranh'.  Quân đội miền Bắc và quân giải phóng miền Nam chỉ đánh Mỹ là chính trong hầu hết thời gian cuộc chiến.  Đối với quân ngụy thì hù cho chạy là chính.  Quân ngụy trừ một thiểu số đã bị tẩy não quá nặng thì không có ý chí chém giết với người VN.  Nếu không có Mỹ ở Việt Nam gây chia rẽ thì rõ ràng người Việt Nam không có đủ lý do để có một cuộc nội chiến tương tàn.

Nội chiến là chiến tranh nội bộ.  Tự điển dịch là 'chiến tranh giữa các giai cấp hoặc lực lượng xã hội đối kháng trong một nước'.  Trừ khi nước Mỹ là một phần của VN và người Mỹ là người Việt Nam, cuộc chiến đó không thể nào có thể gọi là một cuộc nội chiến.

3.  'Miền Bắc xâm lược, cưỡng chiếm miền Nam':

Nếu nói miền này xâm lược, cưỡng chiếm miền kia trong cùng một nước thì hóa ra một nước có thể tự xâm lược chính mình sao? Như vậy sách giáo khoa lịch sử của thế giới và VN cần phải đổi lại hết dùng từ 'xâm lược' cho tất cả các cuộc chiến mà miền này đánh miền kia trong cùng một nước.

Như vậy nội chiến Mỹ là một cuộc chiến xâm lược.  Miền Nam muốn tách ra vì không đồng ý với chủ trương của miền Bắc và miền Bắc đã 'xâm lược' 'cưỡng chiếm' miền Nam!

Việc Vua Quang Trung đánh ra Bắc chiếm lại Bắc Hà do quân Thanh chiếm đóng theo lời cầu viện của Lê Chiêu Thống cũng là một cuộc chiến xâm lược, cưỡng chiếm Bắc Hà!

Hơn nữa miền Bắc, miền Nam chỉ là sự phân chia địa lý chứ không phải là dân miền Bắc đánh dân miền Nam vì chính quyền ngụy được xây dựng bằng thành phần nòng cốt là dân Công giáo miền Bắc di cư vào Nam và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam là do người miền Nam lãnh đạo và tham gia.

Lại còn miền Trung thì sao?! Âm mưu chia cắt vĩnh viễn VN làm đôi, gây ra sự phân biệt, thù hằn Bắc-Nam là ý chí của Mỹ chứ không phải của dân bất cứ một miền nào của VN.

Do đó đây là cuộc chiến tranh giành độc lập thống nhất giữa đại đa số bao gồm cả người Bắc-Trung-Nam với lý tưởng đó chống lại Mỹ và ngụy là một thiểu số cũng bao gồm cả người Bắc-Trung-Nam.

Nếu dùng chữ xâm lược thì phải sửa thêm là nửa miền Nam này xâm lược nửa miền Nam kia luôn vì phần lớn vùng nông thôn VN theo phía cộng sản.

4.  Mỹ vào VN là để giúp Việt Nam hay giúp miền Nam:

Mỹ giúp thực dân Pháp tái chiếm và bình định VN.

Pháp thua thì Mỹ trực tiếp nhảy vào cướp chủ quyền chia cắt VN.

Mỹ dựng lên chính quyền độc tài gia đình trị của Ngô Đình Diệm và các chính quyền độc tài quân sự sau đó và Mỹ mới là chủ nắm đầu đằng sau.

Mỹ đã tàn phá gần như toàn bộ đất nước VN ném bom bừa bãi, rải chất độc làm chết hàng triệu dân thường.  Di chứng hậu quả của sự tàn bạo đó còn tồn tại cho đến ngày hôm nay và cả trăm năm sau.

Đào khoét sâu thêm chia rẽ dân tộc.

Những mục tiêu, việc làm như trên của Mỹ ở VN là phá chứ không phải giúp VN.

5. VNCH có dân chủ:

Chính quyền VNCH là một chính quyền do Mỹ xây dựng.  Diệm là do Mỹ tuyển và đưa lên qua cuộc trưng cầu dân ý gian lận phế truất Bảo Đại.  Khi Mỹ không điều khiển được Diệm thì bật đèn xanh để tướng tá ngụy giết.  Các tướng tá ngụy sợ Mỹ hơn sợ tổng thống của họ.  Rõ ràng Mỹ là chủ ở đây chứ không phải dân.

Nguyện vọng của dân quê miền Nam theo CS không được xem xét mà chỉ bị đàn áp.

Nếu bạn xem chính quyền, quân đội Mỹ là dân VN, còn dân nông thôn VN theo CS là người nước ngoài thì VNCH đúng là có dân chủ.

Một đất nước do đế quốc nước ngoài nắm đầu thì không thể gọi là dân chủ.

6. Miền Bắc cũng nhận viện trợ và được LX& TQ giúp chả khác gì miền Nam được Mỹ và đồng minh giúp:

Lại nên lưu ý về cách dùng miền Bắc, miền Nam để đại diện phe phái một cách không chính xác/dùng ngụy biện ở trên.

Miền Bắc và MTDTGPMN chỉ nhận viện trợ là để chống quân Mỹ vào VN xâm lược.

Ngụy chiu sự chỉ huy điều động của Mỹ và quân đội Mỹ trực tiếp nhảy vào đánh giết người VN ngoài chuyện viện trợ ra.

Giúp đỡ viện trợ, gửi cố vấn so với đem cả nửa triệu quân trực tiếp vào xâm lược nắm đầu một nửa nước, đánh giết tàn phá cả một đất nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

7. Chiến tranh ý thức hệ:

VN không có vấn đề với ý thức hệ dân chủ của Mỹ.  Chính quyền VN được xây dựng năm 1945 là một chính quyền đa đảng.  VN không có ý định chống lại ý thức hệ gì đó của Mỹ mà chỉ muốn độc lập.

Thứ tự câu chuyện:

- Chính quyền VNDCCH kêu gọi Mỹ ủng hộ độc lập cho Việt Nam, giúp VN chống Pháp quay lại, nguyện giao hảo và hợp tác toàn diện với Mỹ ngay từ năm 1945 và sau đó 1946.

http://rationalrevolution.net/war/collection_of_letters_by_ho_chi_.htm
http://blogs.archives.gov/todaysdocument/2011/02/28/february-28-telegram-from-ho-chi-minh-to-harry-s-truman/

- Mỹ đã phớt lờ và quay sang giúp Pháp tái chiếm VN.

- Mỹ không giúp VN lại giúp Pháp cho nên VN mới tự chống Pháp và sau đó nhờ đến LX và tàu.  Nên nhớ Cộng sản tàu chưa lên năm quyền vào những năm 1945-46.

- Mỹ lại viện cớ VN nhờ LX và tàu giúp tức là chống lại ý thức hệ dân chủ của Mỹ!

Nếu ý thức hệ dân chủ của Mỹ có nghĩa là giúp đỡ thực dân Pháp cướp nước đô hộ VN một lần nữa thì VN có chống lại cũng là đúng chứ?

Thực tế cuộc chiến là Mỹ đem quân xâm lược muốn chia cắt VN vĩnh viễn nên người VN đã chống lại.  Đó là ý thức độc lập chống lại ý thức muốn nắm đầu nước khác bằng bạo lực của đế quốc.

VN nói chung không có nhu cầu chống cộng.  CS quốc tế đã giúp VN đánh đuổi thực dân Pháp thì tại sao người Việt phải chống cộng? Và mâu thuẫn giữa chủ nghĩa này hay khác trong nội bộ VN thì nước ngoài cũng không được xen vào.  Không có nước nào có quyền đem quân vào Mỹ để chống chủ nghĩa gì ở bên trong nước Mỹ cả, như vậy Mỹ không có cái quyền đem quân vào VN để chống cộng!

Nếu nói rằng vì Chủ tịch Hồ Chí Minh đã được 80% dân chúng ủng hộ nên Mỹ phải nhảy vào chia Việt Nam làm hai để chống cộng thì rất buồn cười và vô lý và không thể nào có thể gọi là một lý do để ngụy biện cho sự xâm lược của Mỹ.

Nếu bây giờ một đảng A của Mỹ nhắm chừng sẽ thua đảng B trong một cuộc bầu cử thì những người của đảng A có quyền lập ra một quốc gia mới tách rời ra khỏi nước Mỹ với sự giúp đỡ trực tiếp của một cơ quan tình báo nước ngoài không?

Chuyện như trên đã xảy ra ở VN.  Chủ tịch Hồ Chí Minh không có đối thủ trong một cuộc tổng tuyển cử ở VN nên Mỹ đã đem Diệm, một người không có công lao gì trong kháng chiến chống Pháp, không có sự ủng hộ ở VN, từ Mỹ về để đưa lên làm tổng thống qua một vụ trưng cầu dân ý gian lận lật đổ Bảo Đại.  Cơ quan tình báo CIA của Mỹ do đại tá Edward Landsdale đã xây dựng chính quyền ngụy bằng cách tiến hành một chiến dịch chiến tranh tâm lý Passage to Freedom lôi kéo người Công giáo miền Bắc vào làm lực lượng hậu thuẫn cho Diệm.

8.  Miền Nam giàu miền Bắc nghèo suy ra miền Nam không cần miền Bắc giải phóng:

Phần lớn miền Nam là chiến trường ác liệt thì làm sao giàu? SG giàu nhưng chỉ là một thành phố của miền Nam chứ không phải là toàn bộ miền Nam.  Vì SG là đầu mối Mỹ đổ viện trợ dân sự, quân sự, tiền lương quân lính ăn chơi vào SG nên mới giàu và kinh tế nằm trong tay người tàu Chợ lớn.  Sự giàu có này đòi hỏi ngụy làm cai thầu chiến tranh cho Mỹ.  Thôn quê miền Nam và cả miền Bắc phải bị tàn phá, hàng ngàn người phải chết vì bom đạn, chất độc mỗi ngày.  Hậu quả của những sự tàn phá đó vẫn tiếp tục kéo dài hàng trăm năm.  Giàu cái kiểu cả nước phải chịu khổ cho một thành phố giàu thì cần phải chấm dứt và SG phải cần được giải phóng gấp!

Quyền lợi của một nhóm người nhỏ lợi dụng chiến tranh để trục lợi làm giàu không thể đặt trên quyền lợi của cả một dân tộc.

Miền Nam giàu như thế nào? Theo lời một phóng viên Úc thì 'miền Nam được nhớ đến với một nền kinh tế dựa trên chơ đen, ma túy, đĩ điếm và trục lợi nhờ chiến tranh

'South Vietnam is remembered as having an economy based on a black market, drugs, prostitution and war profiteering.'

http://johnpilger.com/articles/vietnam-nbsp-now

Còn theo lời Thượng nghị sĩ J. W. Fulbright vào năm 1966 thì 'Hòn ngọc Viễn đông' là một 'động đĩ của Mỹ'

http://news.google.com/newspapers?nid=1978&dat=19660505&id=NDgiAAAAIBAJ&sjid=wqsFAAAAIBAJ&pg=2076,703979

Phải nói là VN giải phóng SG khỏi tay Mỹ ngụy vì nếu chỉ có miền Bắc thì không thể có khả năng đó.

9. Chiến tranh mà:

Khi có ai đó nhắc đến tội ác Mỹ ngụy thì có nhiều người lại ngụy biện bằng một câu ngắn: 'Chiến tranh mà' để khỏa lấp đánh đồng tất cả.  Chiến tranh không tự nó xảy ra cho nên không thể đổ lỗi cho bản thân chiến tranh mà phải truy cứu ai đã gây ra chiến tranh.  Nếu bạn đồng ý chiến tranh là tội ác thì phía gây ra chiến tranh đã gây ra tội ác.

VN không có nhu cầu gây chiến tranh với Mỹ và đã không tấn công nước Mỹ trước.

Người VN chỉ muốn bầu cử thống nhất đất nước.

Do đó Mỹ không có bất cứ quyền, lý do gì gây ra chiến tranh ở VN.  Chuyện chính trị nội bộ VN phải do người VN giải quyết.

Nhưng Mỹ đã gây ra chiến tranh và tội ác theo sau.

Và chiến tranh có luật của chiến tranh.  Bạn không thể giết thường dân vô tội vạ như Mỹ đã làm cho dù trong chiến tranh.  Bom đạn không thể phân biệt quân đội hay thường dân.  Ném bom, bắn giết một cách bừa bãi, đặt thôn quê nào đó là vùng 'tự do oanh kích', 'giết tất cả những gì biết động đậy' thì đó là tội ác chiến tranh.

10. Đối xử sai lầm đối với ngụy quân ngụy quyền sau ngày giải phóng:

Đối với những người chống cộng đương nhiên 30 tháng 4 không phải là ngày 'giải phóng' vì họ đã mất đi địa vị 'lên voi'.  Nhiều triệu người đã phải hy sinh cả mạng sống để VN có hòa bình thống nhất, không còn chém giết nhưng họ lại buồn hận chỉ vì chén cơm bị đá đổ! Buồn hận kiểu này có nên được thông cảm không nhỉ? Họ là vàng còn dân tộc là cỏ rác hay sao?

Bên thua cuộc đã nghĩ ra viễn cảnh và tuyên truyền là sẽ bị trả thù ghê gớm nhưng chuyện đó đã không xảy ra.  Họ chỉ bị đi cải tạo.  Cải tạo càng lâu thì càng có khả năng đi Mỹ.  Có nhiều người còn nuối tiếc rằng mình không được cải tạo đủ lâu để được đi Mỹ!

So sánh với nội chiến Mỹ rồi bảo rằng trường hợp 'bên thắng cuộc' phải đối xử với 'bên thua cuộc' như nội chiến Mỹ là một so sánh khập khễnh.  Nội chiến Mỹ là...nội chiến, cuộc chiến ở VN không phải là nội chiến mà là cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ.

Mặc dù vậy sau nội chiến Mỹ, kinh tế một thời giàu có của miền Nam đã bị phá hủy.  Thu nhập bình quân giảm xuống còn 40% so với miền Bắc.  Tình trạng đó tiếp diễn đến một thời gian dài sau thế kỷ 20.

Sau khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng, Mỹ đã nhốt trên 100 ngàn người Nhật cả già trẻ lớn bé vào trại tập trung chỉ vì nghi ngờ họ không trung thành với nước Mỹ.

Luật ở Mỹ cũng phạt nặng thậm chí tử hình ai dám giúp đỡ kẻ thù chống lại nước Mỹ.  Nếu có thành phần làm tay sai cho nước khác xâm lược chia cắt nước Mỹ thì tôi bảo đảm sẽ chết không còn dịp chê Mỹ ác!

Trường hợp VN thì sau khi ra tù họ lại được định cư ở một nước giàu nhất, dân chủ tự do nhất TG, con cháu họ ngày nay toàn là công dân Mỹ như vậy còn muốn gì nữa? Còn buồn còn hận gì nữa?!

Loại người này là loại người cực kỳ tham lam ích kỷ làm như mình là bố của cả người Việt và Mỹ vậy.  Người đâu tiền đâu mà cứ đổ vào cuộc chiến như thế để họ tiếp tục sướng?!

11. Nếu không giải phóng thì miền Nam cũng như Nam Hàn bây giờ:

Để một nửa giàu và một nửa kia phải đói là lựa chọn tốt hơn VN bây giờ? Có cần thiết phải như vậy không? Đầu óc bạn có còn bình thường không? VN đã trải qua hơn 30 nắm chiến tranh, 20 năm cấm vận nhưng bậy giờ cũng đâu đến nỗi nào? Như vậy tại sao bây giờ lại mơ ước một nửa đói để cho một nửa kia được giàu?!

Nếu đã phải giả sử chuyện không có thì sao không nói rằng nếu Mỹ không chen vào chuyện của VN và bán đảo TT thì cả hai nước đều đã độc lập và còn giàu mạnh hơn Nam Hàn bây giờ và không có thù hận chia rẽ?!

Không thể trách Liên xô hay tàu vì hai nước đó đã để yên cho người dân bán đảo TT và VN tự quyết.  Mỹ muốn chống cộng thì sang tàu sang LX mà chống.  Cộng sản LX/tàu đâu có xâm lược VN hay TT? Nếu Mỹ không trực tiếp can thiệp thì đã không có chiến tranh và đã thống nhất từ lâu.  Nếu có chiến tranh chăng nữa thì cũng chóng vánh và không thể gây ra tàn phá thiệt hại chia rẽ hận thù lâu dài
như khi Mỹ trực tiếp nhảy vào.

Trường hợp tàu vì là nước lớn nên Mỹ không dám can thiệp sâu, do đó đã cơ bản thống nhất và cho dù có áp dụng đường lối kinh tế sai lầm thì vẫn có thể sửa đổi và phát triển mạnh trong suốt hơn 30 năm nay.

Nam Hàn giàu có nhưng với cái giá là phải coi Bắc Hàn là kẻ thù không đội trời chung và nếu tiếp tục chọc sùng Bắc Hàn thì tất cả có thể quay về thời kỳ đồ đá! Tương lai dân tộc không biết đi về đâu khi vì tiền mà phải phục vụ cho ý chí của Mỹ.  Có cần phải trả cái giá như thế để giàu không nhỉ?

Lời kết:

Ngụy biện còn nhiều nhưng tạm thế.  Biết rằng rất khó nhưng chúng ta hãy cùng hy vọng một ngày nào đó các cương thi chống cộng sẽ được giải bùa mà quên đi thù hận để được nhẹ nhàng tâm trí và thân xác.