Sunday, April 28, 2013

30 tháng 4 và những ngụy biện


Mỗi lần đến 30 tháng 4 chúng ta lại nghe lại một điệp khúc của những ngụy biện.  Bài viết này phần nào vạch trần những ngụy biện thường gặp đó.  Đã gần 40 năm nhưng thù hận ngược từ những kẻ CC vẫn còn và tiếp tục truyền lại thế hệ sau.  Họ trách ngược chửi ngược bằng ngụy biện để mong che lấp được tội lỗi chống lại dân tộc, tố quốc.

Ngụy biện có thể đánh lừa được những người ngu dốt, nhẹ dạ nhưng cũng rất dễ bị bẻ gãy vì nó không dựa trên sự công bằng, sự thật và sự hợp lý.

Hy vọng trong tương lai mọi người tiếp tục suy nghĩ và cùng nhau bẻ gãy, vạch trần tất cả những ngụy biện quanh quẩn đó để chúng ta sẽ không còn nghe cái điệp khúc phá đám ngày vui thống nhất của dân tộc.

Sau đây là những ngụy biện và những lý lẽ vạch trần những ngụy biện đó.

1.  Không cần đánh Pháp thì cũng độc lập:

Nói thế chẳng khác nào bị ăn cướp rồi ngồi chờ ăn cướp trả lại và tất cả các cuộc kháng chiến chống thực dân của VN và các nước khác trên thế giới là sai lầm!

Trên TG có hai nước khác cũng phải đánh Pháp mới giành được độc lập đó là Haiti và Algeria.  Malaysia cũng có một nhóm kháng chiến chống thực dân Anh vào cùng thời kỳ kháng chiến 9 năm của VN nhưng không thành công.

Nếu đánh thực dân Pháp giành độc lập là sai lầm thì người Mỹ đánh thực dân Anh giành độc lập càng sai lầm hơn.  Vì một bộ phận lớn người Mỹ cũng chính là người Anh và châu Âu di cư sang.  Tại sao người Mỹ không ngồi đó chờ thực dân Anh ban bố độc lập cho nhỉ?

Và chuyện này nếu có trách thì phải trách Pháp, Mỹ và tay sai người Việt chứ không thể trách người kháng chiến? Đó là trách ngược! Nếu tất cả người Việt đều đoàn kết đồng lòng chống Pháp thì làm sao Pháp có thể đô hộ hay tái xâm lược được mà phải cần kháng chiến giành độc lập?

Cuộc kháng chiến càng dễ dàng hơn và có thể đã không xảy ra nếu Mỹ không ủng hộ Pháp quay lại VN.

Chỉ có hai cách để giành độc lập.  Một là con đường đấu tranh chính trị, hai là kháng chiến chứ ngồi không thì dĩ nhiên sẽ không có chuyện tự nhiên được trả.  Con đường chính trị VN đã thử đó là chịu độc lập trong khối liên hiệp Pháp, nhưng Pháp chỉ muốn một chính quyền bù nhìn như trước đứng đầu lại là Bảo Đại tức là mọi thứ vẫn như cũ và Pháp đã nổ súng tấn công trước nên cuộc kháng chiến mới chính thức nổ ra.

2. Mỹ không xâm lược VN:

Hành động gọi là xâm lược không chỉ gói gọn ở trường hợp xâm chiềm lãnh thổ nước khác rồi sát nhập vào của mình mà còn là trường hợp trực tiếp can thiệp chính trị quân sự vào một quốc gia, cướp đoạt chủ quyền phục vụ cho lợi ích đế quốc của mình.

Cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ thuộc vào trường hợp thứ hai.

Mỹ quyết định can thiệp trực tiếp khi Pháp thua và biết rằng nếu tổng tuyển cử xảy ra, 80% dân sẽ bầu cho Chủ tịch Hồ Chí Minh

Mỹ đã cướp đoạt chủ quyền VN bằng cách dùng cơ quan tình báo CIA vào VN xây dựng chính quyền cho Diệm, một người không có công lao kháng Pháp và không có một lực lượng chính trị hậu thuẫn ở VN để tự xây dựng chính quyền.

CIA tiến hành chiến tranh tâm lý phá hoại miền Bắc và lừa gạt lôi kéo người Công giáo miền Bắc vào Nam để hy vọng xây dựng một hậu thuẫn chính trị cho Diệm.

Khi Diệm trở nên bất kham, Mỹ bật đèn xanh cho tướng tá ngụy giết Diệm.  Rõ ràng ông chủ thực sự của chính quyền ngụy là Mỹ chứ không phải tổng thống ngụy.

Khi nhắm thấy quân ngụy không thể thắng trong một cuộc đối đầu quân sự với MTDTGPMN, Mỹ đã trực tiếp đem quân vào.  Cuộc xâm lược quân sự bắt đầu.

Quân đội Mỹ phải trực tiếp nhảy vào vì quân đội ngụy phần lớn là những người bị ép buộc nên không có tinh thần chiến đấu.  Và sau khi tất cả các chiêu trò được tung ra đều thất bại, Mỹ phải đưa ra chiến lược cuối cùng là 'Việt Nam hóa chiến tranh'.  Cái tên của chiến lược này đã chứng minh hùng hồn cuộc chiến trước đó là cuộc chiến Mỹ-Việt và Mỹ đã xâm lược Việt Nam.

Nếu cuộc chiến của Mỹ không phải là một cuộc chiến xâm lược thì nhà Thanh đã không xâm lược VN khi đem quân vào miền Bắc giúp Lê Chiêu Thống khôi phục nhà Lê.  Nhà Lê so với chính quyền Diệm còn có chính danh hơn vì nguyên thủy nó không phải là do nhà Thanh dựng lên như Mỹ dựng lên VNCH.

2.  Cuộc chiến tranh đó là một cuộc nội chiến, huynh đệ tương tàn:

Như vừa nói ở trên, nếu đó là 'nội chiến' thì không thể nào có cái chiến lược gọi là 'Việt Nam hóa chiến tranh'.  Quân đội miền Bắc và quân giải phóng miền Nam chỉ đánh Mỹ là chính trong hầu hết thời gian cuộc chiến.  Đối với quân ngụy thì hù cho chạy là chính.  Quân ngụy trừ một thiểu số đã bị tẩy não quá nặng thì không có ý chí chém giết với người VN.  Nếu không có Mỹ ở Việt Nam gây chia rẽ thì rõ ràng người Việt Nam không có đủ lý do để có một cuộc nội chiến tương tàn.

Nội chiến là chiến tranh nội bộ.  Tự điển dịch là 'chiến tranh giữa các giai cấp hoặc lực lượng xã hội đối kháng trong một nước'.  Trừ khi nước Mỹ là một phần của VN và người Mỹ là người Việt Nam, cuộc chiến đó không thể nào có thể gọi là một cuộc nội chiến.

3.  'Miền Bắc xâm lược, cưỡng chiếm miền Nam':

Nếu nói miền này xâm lược, cưỡng chiếm miền kia trong cùng một nước thì hóa ra một nước có thể tự xâm lược chính mình sao? Như vậy sách giáo khoa lịch sử của thế giới và VN cần phải đổi lại hết dùng từ 'xâm lược' cho tất cả các cuộc chiến mà miền này đánh miền kia trong cùng một nước.

Như vậy nội chiến Mỹ là một cuộc chiến xâm lược.  Miền Nam muốn tách ra vì không đồng ý với chủ trương của miền Bắc và miền Bắc đã 'xâm lược' 'cưỡng chiếm' miền Nam!

Việc Vua Quang Trung đánh ra Bắc chiếm lại Bắc Hà do quân Thanh chiếm đóng theo lời cầu viện của Lê Chiêu Thống cũng là một cuộc chiến xâm lược, cưỡng chiếm Bắc Hà!

Hơn nữa miền Bắc, miền Nam chỉ là sự phân chia địa lý chứ không phải là dân miền Bắc đánh dân miền Nam vì chính quyền ngụy được xây dựng bằng thành phần nòng cốt là dân Công giáo miền Bắc di cư vào Nam và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam là do người miền Nam lãnh đạo và tham gia.

Lại còn miền Trung thì sao?! Âm mưu chia cắt vĩnh viễn VN làm đôi, gây ra sự phân biệt, thù hằn Bắc-Nam là ý chí của Mỹ chứ không phải của dân bất cứ một miền nào của VN.

Do đó đây là cuộc chiến tranh giành độc lập thống nhất giữa đại đa số bao gồm cả người Bắc-Trung-Nam với lý tưởng đó chống lại Mỹ và ngụy là một thiểu số cũng bao gồm cả người Bắc-Trung-Nam.

Nếu dùng chữ xâm lược thì phải sửa thêm là nửa miền Nam này xâm lược nửa miền Nam kia luôn vì phần lớn vùng nông thôn VN theo phía cộng sản.

4.  Mỹ vào VN là để giúp Việt Nam hay giúp miền Nam:

Mỹ giúp thực dân Pháp tái chiếm và bình định VN.

Pháp thua thì Mỹ trực tiếp nhảy vào cướp chủ quyền chia cắt VN.

Mỹ dựng lên chính quyền độc tài gia đình trị của Ngô Đình Diệm và các chính quyền độc tài quân sự sau đó và Mỹ mới là chủ nắm đầu đằng sau.

Mỹ đã tàn phá gần như toàn bộ đất nước VN ném bom bừa bãi, rải chất độc làm chết hàng triệu dân thường.  Di chứng hậu quả của sự tàn bạo đó còn tồn tại cho đến ngày hôm nay và cả trăm năm sau.

Đào khoét sâu thêm chia rẽ dân tộc.

Những mục tiêu, việc làm như trên của Mỹ ở VN là phá chứ không phải giúp VN.

5. VNCH có dân chủ:

Chính quyền VNCH là một chính quyền do Mỹ xây dựng.  Diệm là do Mỹ tuyển và đưa lên qua cuộc trưng cầu dân ý gian lận phế truất Bảo Đại.  Khi Mỹ không điều khiển được Diệm thì bật đèn xanh để tướng tá ngụy giết.  Các tướng tá ngụy sợ Mỹ hơn sợ tổng thống của họ.  Rõ ràng Mỹ là chủ ở đây chứ không phải dân.

Nguyện vọng của dân quê miền Nam theo CS không được xem xét mà chỉ bị đàn áp.

Nếu bạn xem chính quyền, quân đội Mỹ là dân VN, còn dân nông thôn VN theo CS là người nước ngoài thì VNCH đúng là có dân chủ.

Một đất nước do đế quốc nước ngoài nắm đầu thì không thể gọi là dân chủ.

6. Miền Bắc cũng nhận viện trợ và được LX& TQ giúp chả khác gì miền Nam được Mỹ và đồng minh giúp:

Lại nên lưu ý về cách dùng miền Bắc, miền Nam để đại diện phe phái một cách không chính xác/dùng ngụy biện ở trên.

Miền Bắc và MTDTGPMN chỉ nhận viện trợ là để chống quân Mỹ vào VN xâm lược.

Ngụy chiu sự chỉ huy điều động của Mỹ và quân đội Mỹ trực tiếp nhảy vào đánh giết người VN ngoài chuyện viện trợ ra.

Giúp đỡ viện trợ, gửi cố vấn so với đem cả nửa triệu quân trực tiếp vào xâm lược nắm đầu một nửa nước, đánh giết tàn phá cả một đất nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

7. Chiến tranh ý thức hệ:

VN không có vấn đề với ý thức hệ dân chủ của Mỹ.  Chính quyền VN được xây dựng năm 1945 là một chính quyền đa đảng.  VN không có ý định chống lại ý thức hệ gì đó của Mỹ mà chỉ muốn độc lập.

Thứ tự câu chuyện:

- Chính quyền VNDCCH kêu gọi Mỹ ủng hộ độc lập cho Việt Nam, giúp VN chống Pháp quay lại, nguyện giao hảo và hợp tác toàn diện với Mỹ ngay từ năm 1945 và sau đó 1946.

http://rationalrevolution.net/war/collection_of_letters_by_ho_chi_.htm
http://blogs.archives.gov/todaysdocument/2011/02/28/february-28-telegram-from-ho-chi-minh-to-harry-s-truman/

- Mỹ đã phớt lờ và quay sang giúp Pháp tái chiếm VN.

- Mỹ không giúp VN lại giúp Pháp cho nên VN mới tự chống Pháp và sau đó nhờ đến LX và tàu.  Nên nhớ Cộng sản tàu chưa lên năm quyền vào những năm 1945-46.

- Mỹ lại viện cớ VN nhờ LX và tàu giúp tức là chống lại ý thức hệ dân chủ của Mỹ!

Nếu ý thức hệ dân chủ của Mỹ có nghĩa là giúp đỡ thực dân Pháp cướp nước đô hộ VN một lần nữa thì VN có chống lại cũng là đúng chứ?

Thực tế cuộc chiến là Mỹ đem quân xâm lược muốn chia cắt VN vĩnh viễn nên người VN đã chống lại.  Đó là ý thức độc lập chống lại ý thức muốn nắm đầu nước khác bằng bạo lực của đế quốc.

VN nói chung không có nhu cầu chống cộng.  CS quốc tế đã giúp VN đánh đuổi thực dân Pháp thì tại sao người Việt phải chống cộng? Và mâu thuẫn giữa chủ nghĩa này hay khác trong nội bộ VN thì nước ngoài cũng không được xen vào.  Không có nước nào có quyền đem quân vào Mỹ để chống chủ nghĩa gì ở bên trong nước Mỹ cả, như vậy Mỹ không có cái quyền đem quân vào VN để chống cộng!

Nếu nói rằng vì Chủ tịch Hồ Chí Minh đã được 80% dân chúng ủng hộ nên Mỹ phải nhảy vào chia Việt Nam làm hai để chống cộng thì rất buồn cười và vô lý và không thể nào có thể gọi là một lý do để ngụy biện cho sự xâm lược của Mỹ.

Nếu bây giờ một đảng A của Mỹ nhắm chừng sẽ thua đảng B trong một cuộc bầu cử thì những người của đảng A có quyền lập ra một quốc gia mới tách rời ra khỏi nước Mỹ với sự giúp đỡ trực tiếp của một cơ quan tình báo nước ngoài không?

Chuyện như trên đã xảy ra ở VN.  Chủ tịch Hồ Chí Minh không có đối thủ trong một cuộc tổng tuyển cử ở VN nên Mỹ đã đem Diệm, một người không có công lao gì trong kháng chiến chống Pháp, không có sự ủng hộ ở VN, từ Mỹ về để đưa lên làm tổng thống qua một vụ trưng cầu dân ý gian lận lật đổ Bảo Đại.  Cơ quan tình báo CIA của Mỹ do đại tá Edward Landsdale đã xây dựng chính quyền ngụy bằng cách tiến hành một chiến dịch chiến tranh tâm lý Passage to Freedom lôi kéo người Công giáo miền Bắc vào làm lực lượng hậu thuẫn cho Diệm.

8.  Miền Nam giàu miền Bắc nghèo suy ra miền Nam không cần miền Bắc giải phóng:

Phần lớn miền Nam là chiến trường ác liệt thì làm sao giàu? SG giàu nhưng chỉ là một thành phố của miền Nam chứ không phải là toàn bộ miền Nam.  Vì SG là đầu mối Mỹ đổ viện trợ dân sự, quân sự, tiền lương quân lính ăn chơi vào SG nên mới giàu và kinh tế nằm trong tay người tàu Chợ lớn.  Sự giàu có này đòi hỏi ngụy làm cai thầu chiến tranh cho Mỹ.  Thôn quê miền Nam và cả miền Bắc phải bị tàn phá, hàng ngàn người phải chết vì bom đạn, chất độc mỗi ngày.  Hậu quả của những sự tàn phá đó vẫn tiếp tục kéo dài hàng trăm năm.  Giàu cái kiểu cả nước phải chịu khổ cho một thành phố giàu thì cần phải chấm dứt và SG phải cần được giải phóng gấp!

Quyền lợi của một nhóm người nhỏ lợi dụng chiến tranh để trục lợi làm giàu không thể đặt trên quyền lợi của cả một dân tộc.

Miền Nam giàu như thế nào? Theo lời một phóng viên Úc thì 'miền Nam được nhớ đến với một nền kinh tế dựa trên chơ đen, ma túy, đĩ điếm và trục lợi nhờ chiến tranh

'South Vietnam is remembered as having an economy based on a black market, drugs, prostitution and war profiteering.'

http://johnpilger.com/articles/vietnam-nbsp-now

Còn theo lời Thượng nghị sĩ J. W. Fulbright vào năm 1966 thì 'Hòn ngọc Viễn đông' là một 'động đĩ của Mỹ'

http://news.google.com/newspapers?nid=1978&dat=19660505&id=NDgiAAAAIBAJ&sjid=wqsFAAAAIBAJ&pg=2076,703979

Phải nói là VN giải phóng SG khỏi tay Mỹ ngụy vì nếu chỉ có miền Bắc thì không thể có khả năng đó.

9. Chiến tranh mà:

Khi có ai đó nhắc đến tội ác Mỹ ngụy thì có nhiều người lại ngụy biện bằng một câu ngắn: 'Chiến tranh mà' để khỏa lấp đánh đồng tất cả.  Chiến tranh không tự nó xảy ra cho nên không thể đổ lỗi cho bản thân chiến tranh mà phải truy cứu ai đã gây ra chiến tranh.  Nếu bạn đồng ý chiến tranh là tội ác thì phía gây ra chiến tranh đã gây ra tội ác.

VN không có nhu cầu gây chiến tranh với Mỹ và đã không tấn công nước Mỹ trước.

Người VN chỉ muốn bầu cử thống nhất đất nước.

Do đó Mỹ không có bất cứ quyền, lý do gì gây ra chiến tranh ở VN.  Chuyện chính trị nội bộ VN phải do người VN giải quyết.

Nhưng Mỹ đã gây ra chiến tranh và tội ác theo sau.

Và chiến tranh có luật của chiến tranh.  Bạn không thể giết thường dân vô tội vạ như Mỹ đã làm cho dù trong chiến tranh.  Bom đạn không thể phân biệt quân đội hay thường dân.  Ném bom, bắn giết một cách bừa bãi, đặt thôn quê nào đó là vùng 'tự do oanh kích', 'giết tất cả những gì biết động đậy' thì đó là tội ác chiến tranh.

10. Đối xử sai lầm đối với ngụy quân ngụy quyền sau ngày giải phóng:

Đối với những người chống cộng đương nhiên 30 tháng 4 không phải là ngày 'giải phóng' vì họ đã mất đi địa vị 'lên voi'.  Nhiều triệu người đã phải hy sinh cả mạng sống để VN có hòa bình thống nhất, không còn chém giết nhưng họ lại buồn hận chỉ vì chén cơm bị đá đổ! Buồn hận kiểu này có nên được thông cảm không nhỉ? Họ là vàng còn dân tộc là cỏ rác hay sao?

Bên thua cuộc đã nghĩ ra viễn cảnh và tuyên truyền là sẽ bị trả thù ghê gớm nhưng chuyện đó đã không xảy ra.  Họ chỉ bị đi cải tạo.  Cải tạo càng lâu thì càng có khả năng đi Mỹ.  Có nhiều người còn nuối tiếc rằng mình không được cải tạo đủ lâu để được đi Mỹ!

So sánh với nội chiến Mỹ rồi bảo rằng trường hợp 'bên thắng cuộc' phải đối xử với 'bên thua cuộc' như nội chiến Mỹ là một so sánh khập khễnh.  Nội chiến Mỹ là...nội chiến, cuộc chiến ở VN không phải là nội chiến mà là cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ.

Mặc dù vậy sau nội chiến Mỹ, kinh tế một thời giàu có của miền Nam đã bị phá hủy.  Thu nhập bình quân giảm xuống còn 40% so với miền Bắc.  Tình trạng đó tiếp diễn đến một thời gian dài sau thế kỷ 20.

Sau khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng, Mỹ đã nhốt trên 100 ngàn người Nhật cả già trẻ lớn bé vào trại tập trung chỉ vì nghi ngờ họ không trung thành với nước Mỹ.

Luật ở Mỹ cũng phạt nặng thậm chí tử hình ai dám giúp đỡ kẻ thù chống lại nước Mỹ.  Nếu có thành phần làm tay sai cho nước khác xâm lược chia cắt nước Mỹ thì tôi bảo đảm sẽ chết không còn dịp chê Mỹ ác!

Trường hợp VN thì sau khi ra tù họ lại được định cư ở một nước giàu nhất, dân chủ tự do nhất TG, con cháu họ ngày nay toàn là công dân Mỹ như vậy còn muốn gì nữa? Còn buồn còn hận gì nữa?!

Loại người này là loại người cực kỳ tham lam ích kỷ làm như mình là bố của cả người Việt và Mỹ vậy.  Người đâu tiền đâu mà cứ đổ vào cuộc chiến như thế để họ tiếp tục sướng?!

11. Nếu không giải phóng thì miền Nam cũng như Nam Hàn bây giờ:

Để một nửa giàu và một nửa kia phải đói là lựa chọn tốt hơn VN bây giờ? Có cần thiết phải như vậy không? Đầu óc bạn có còn bình thường không? VN đã trải qua hơn 30 nắm chiến tranh, 20 năm cấm vận nhưng bậy giờ cũng đâu đến nỗi nào? Như vậy tại sao bây giờ lại mơ ước một nửa đói để cho một nửa kia được giàu?!

Nếu đã phải giả sử chuyện không có thì sao không nói rằng nếu Mỹ không chen vào chuyện của VN và bán đảo TT thì cả hai nước đều đã độc lập và còn giàu mạnh hơn Nam Hàn bây giờ và không có thù hận chia rẽ?!

Không thể trách Liên xô hay tàu vì hai nước đó đã để yên cho người dân bán đảo TT và VN tự quyết.  Mỹ muốn chống cộng thì sang tàu sang LX mà chống.  Cộng sản LX/tàu đâu có xâm lược VN hay TT? Nếu Mỹ không trực tiếp can thiệp thì đã không có chiến tranh và đã thống nhất từ lâu.  Nếu có chiến tranh chăng nữa thì cũng chóng vánh và không thể gây ra tàn phá thiệt hại chia rẽ hận thù lâu dài
như khi Mỹ trực tiếp nhảy vào.

Trường hợp tàu vì là nước lớn nên Mỹ không dám can thiệp sâu, do đó đã cơ bản thống nhất và cho dù có áp dụng đường lối kinh tế sai lầm thì vẫn có thể sửa đổi và phát triển mạnh trong suốt hơn 30 năm nay.

Nam Hàn giàu có nhưng với cái giá là phải coi Bắc Hàn là kẻ thù không đội trời chung và nếu tiếp tục chọc sùng Bắc Hàn thì tất cả có thể quay về thời kỳ đồ đá! Tương lai dân tộc không biết đi về đâu khi vì tiền mà phải phục vụ cho ý chí của Mỹ.  Có cần phải trả cái giá như thế để giàu không nhỉ?

Lời kết:

Ngụy biện còn nhiều nhưng tạm thế.  Biết rằng rất khó nhưng chúng ta hãy cùng hy vọng một ngày nào đó các cương thi chống cộng sẽ được giải bùa mà quên đi thù hận để được nhẹ nhàng tâm trí và thân xác.