Ông Diệm và Nhu thì bị chết thảm bắt đắc kỷ tử không kịp trăn trối chuyện chơi với Mỹ nó sướng như thế nào nhưng bản thân hai cái chết đó cùng với cái chết của em út Ngô Đình Cẩn một năm sau đó cũng đã nói lên tất cả. Và năm ngày sau khi hai anh em Diệm Nhu bị đảo chính-ám sát chết ở Sài Gòn, bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Nhu, lúc đó ở đang ở Mỹ, đã tổ chức họp báo trong tâm trạng rất bực tức và cay đắng, phát biểu, 'Ai mà làm đồng minh với Mỹ thì chẳng cần kẻ thù nữa'. Hóa ra là chơi với Mỹ nó nguy hiểm thế à? Nếu biết trước mà chịu chơi với cộng sản thì đã không đến nỗi!
Còn về ông Thiệu thì mặc dù đã học rất thuộc bài học của chế độ trước nên chịu ngoan ngoãn nghe lời hơn nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi cái định mệnh của kiếp tay sai, vẫn phải chua xót làu bàu trong diễn văn từ chức đúng 41 năm trước vì bị Mỹ nuốt lời bỏ rơi:
'Người Mỹ đánh giặc ở đây không đánh được, đi về. Đặt ra một cái chương trình Việt Nam hóa chúng ta chấp nhận, rồi cũng hổng Việt Nam hóa. Hổng Việt Nam hóa rồi hứa thằng cộng sản xâm phạm thì sẽ phản ứng. Hổng phản ứng thì chỉ còn một cái chuyện tối thiểu là đưa đồ cho người ta đánh mà không đưa thì thử hỏi cái đó là cái gì? Thất hứa, thiếu công bằng, thiếu chính nghĩa, vô nhân đạo đối với một đồng minh đang bị đau khổ triền miên, trốn tránh trách nhiệm của một đại cường quốc.'
Thế ra làm 'đồng minh' của Mỹ khi không còn giá trị lợi dụng thì nó phũ đến như thế sao?
Hơn 40 năm sau có một đám cắc ké ngu lười dốt nát cuồng Mỹ lại đòi rúc váy Mỹ lần nữa. Đầu óc tối ngày cứ nghĩ chuyện rúc váy người khác để tồn tại mà lại nói ngược người khác sợ tàu là sao?! :v
No comments:
Post a Comment