Sunday, June 8, 2014

Vietnam Says Video Shows Chinese Ship Intentionally Sinking Boat


http://youtu.be/pg9uoueaxXU

Vietnam has released a video that it says shows a Chinese fishing boat intentionally ramming into a smaller Vietnamese fishing boat, causing it to sink.
The May 26 incident was a dramatic escalation in the conflict between Vietnam and China over the placement of a Chinese offshore oil rig in waters claimed by both countries in the South China Sea.
The two sides had offered distinctly differing accounts of the sinking, with Vietnam saying that the Chinese vessels intentionally slammed into the Vietnamese boat.

“The attack is an intentional act that was aimed at killing Vietnamese fishermen,” Nguyen Van Sy, an official with a ship repair cooperative in Danang where the sunken boat was taken, toldVietnam’s state-run Tuoi Tre news.
Xinhua, the official Chinese news agency, said the Vietnamese boat “capsized when it was interfering with and ramming a fishing vessel.”
On Thursday, a Chinese Ministry of Foreign Affairs spokesman, Hong Lei, reiterated China’s stance that it had been the victim of Vietnamese efforts to interfere with the drilling platform. Since May 27, when the rig was repositioned about four miles northeast of its original location, “the Vietnamese side has altogether rammed into Chinese government vessels for safeguarding security on the scene for over 1,200 times, and has set up large floating objects and obstacles,” Mr. Hong said, according to an official transcript of his regularly scheduled news conference.
When asked whether the video Vietnam released earlier in the day showed China as the aggressor, Mr. Hong replied: “Chinese vessels are defending, and the Vietnamese vessels are attacking.”
The $1 billion rig, Haiyang Shiyou 981, is owned by China National Offshore Oil Corporation, or Cnooc. On May 1, China placed it about 17 miles away from one of the Paracel Islands, which are controlled by China but also claimed by Vietnam, and 120 miles off the Vietnamese coast in waters Vietnam says are within its exclusive economic zone.
Following the May 26 collision, 10 Vietnamese sailors were rescued from the sinking fishing boat, according to Vietnamese state media reports.

Tuesday, May 20, 2014

Elizabeth Warren on "Colbert": "We Can't Have Capitalism If There Aren't Rules"

Elizabeth Warren went on The Colbert Report Monday to discuss her new memoir A Fighting Chance, which is "totally for real no joking guys please believe me" not a campaign book. The senator from Massachusetts and the future Late Show host discussed a lot of things including but not limited to how Reagan forged a culture of deregulation and leniency on Wall Street that led directly to the 2008 financial crisis and how the people responsible for said crisis who ran the biggest banks in America have still not been held responsible.
I grew up in an America that was investing in kids. It was investing in public universities. It had a high minimum wage. It was an America that said every kid had a fighting chance.And that's how we built America's great middle class. Then starting in about the 1980s we started turning in another direction...And what happened is [Reagan] had a couple of ideas. The first one was that they would fire the cops. Not the ones on main street but the ones on Wall Street...making sure that our largest financial institutions actually followed the law...If we don't have basic rules what happened is what happened then. And that is the big financial institutions made billions of dollars by cheating people on credit cards and mortgages...There's been a lot of freeloading, but the freeloading has been by the biggest financial institutions who got bailed out by the American taxpayers, who broke the law and were never held responsible...Here's the key part—nobody went to jail for any part of this. The only people in America today who go to jail are regular folks. Big financial institutions get out there, they launder drug money, they violate the law, and still no one is held accountable. I think that's fundamentally wrong.
Why won't Elizabeth Warren let banks launder their drug money in peace?
Watch:

Sunday, May 18, 2014

Why Dont We Know How Many People Are Shot Each Year in the US?

Why Dont We Know How Many People Are Shot Each Year in the US?

How many Americans have been shot over the past 10 years? No one really knows. We don't even know if the number of people shot annually has gone up or down over that time.
The government's own numbers seem to conflict. One source of data on shooting victims suggests that gun-related violence has been declining for years, while another government estimate actually shows an increase in the number of people who have been shot. Each estimate is based on limited, incomplete data. Not even the FBI tracks the total number of nonfatal gunshot wounds.
"We know how many people die, but not how many are injured and survive," said Dr. Demetrios Demetriades, a Los Angeles trauma surgeon who has been studying nationwide gunshot injury trends.
While the number of gun murders has decreased in recent years, there's debate over whether this reflects a drop in the total number of shootings, or an improvement in how many lives emergency room doctors can save.
Doctors and researchers have been advocating for better gun injury data since the late 1980s. But fierce political battles over gun violence research — includingpressure from congressional Republicans that put an end to some government-funded studies on firearms — has meant that we still don't know many basic factsabout gun violence in America.
"In the absence of real data, politicians and policymakers do what the hell they want," Dr. David Livingston, the director of the New Jersey Trauma Center at University Hospital in Newark. said "They do what the hell they want anyway," he added, "but in the absence of data, they have nobody to call them on it."
An initial push to create a national database of firearm injuries in the late 1980s and early 1990s was slowed by the political fight over Centers for Disease Control and Prevention funding for gun research, according to a history of the project written by researchers who worked on it. To make the effort more politically viable, as well as more scientifically rigorous, researchers decided to collect data on all violent deaths, not just firearm deaths.
And to cut costs, they decided to focus only on fatal injuries. Even that more limited effort has languished without full congressional funding — the database currently covers fewer than half of all states.
Most discussions of crime trends in America look back 20 years, to 1993, when violent crime of all kinds hit its peak. Compare 1993 to today, and the picture looks bright: The number of murders is down nearly 50 percent, and other kinds of violent crime have dropped even further.
The Department of Justice has estimates of nonfatal shootings that suggest a similar trend: Its National Crime Victimization Survey shows a decline, from an average of about 22,000 nonfatal shootings in 2002, to roughly 12,000 a year from 2007 to 2011, according to a Department of Justice statistician.
But over the same time period, CDC estimates show that the number of Americans coming to hospitals with nonfatal, violent gun injuries has actually gone up: from an estimated 37,321 nonfatal gunshot injuries in 2002 to 55,544 in 2011. (These numbers include only injuries caused by violent assault, not accidents, self-inflicted injuries, or shootings by police.)
The contrast between the two estimates is hard to clear up, since each data source has serious limitations.
Experts say that household data-gathering efforts, like the National Crime Victimization Survey, likely miss the Americans who are most likely to be victims of gun violence.
Shooting victims are "disproportionately young men of color who are living unstable lives and often involved in underground markets or criminal activity, and this is a group that is incredibly difficult to survey," said Philip Cook, a gun violence expert at Duke University. "A lot of them are in jail at any point in time, or if they're not in jail, they have no stable address."
Meanwhile, the CDC numbers are based on a representative sample of 63 hospitals nationwide, and the margin of error for each estimate is very large. The CDC's best guess for the number of nonfatal intentional shootings in 2012 is somewhere between 27,000 and 91,000.
"Uncertainty in the estimates precludes definitive conclusions," one group of medical researchers explained in a back-and-forth in a journal on internal medicine last year.
The FBI also gathers data on gun crime from local police departments, but most departments do not track the number of people who are shot and survive. Instead, shootings are counted as part of the broader category of "aggravated assault," which includes a range of gun-related crimes, from waving a gun at threateningly to actually shooting someone.
There were about 140,000 firearm aggravated assaults nationwide in 2012, according to the FBI's report. How many of those assaults represent someone actually getting shot? There's no way to tell.
The lack of a clear number of nonfatal shootings has caused confusion.
A frequently cited 2012 Wall Street Journal article attributed the falling murder rate to advances in trauma care: "In Medical Triumph, Homicides Fall Despite Soaring Gun Violence." The article based its conclusion — that "America has become no less violent" over the past two decades — on the CDC's shooting estimates.
The article did not cite the other estimates of gun violence that show shootingstrending down, or the level of uncertainty in the CDC's own data.
Livingston, the Newark trauma surgeon, said that it's "very nice" when journalists give trauma surgeons credit for saving more lives. "I think that improvements in trauma care clearly have made a great difference," he said. "On the other hand, if you don't know the extent of all of the patients, and all of the data, you can make some erroneous conclusions."
At University Hospital, which treats the vast majority of shooting victims from Newark and surrounding towns, Livingston and other doctors decided to do their own research.
"It's easy to count dead people. But counting people who are merely injured? The data was all over the place, and, frankly, terrible," Livingston said.
In a paper published early this year, they looked back at their own hospital's records and logged every gunshot wound patient from 2000 to 2011.
What they found was that the number of patients injured by guns had actually held roughly steady over the past decade. But the injuries were getting worse. The percentage of patients who came in with multiple bullet wounds had increased from only 10 percent in 2001 to 23 percent in 2011. The incidence of brain and spinal cord injuries almost doubled.
And though trauma care has advanced over the past decade, the mortality rate for gunshot wound patients in Newark had actually increased, from 9 percent to 14 percent.
With more severe gunshot injuries came increased costs. The researchers estimated the total cost over 10 years for their hospital was at least $115 million — and three quarters of that was unreimbursed, which meant that taxpayers ultimately paid the bills.
In total, the hospital had treated an average of 527 patients with intentional violent gunshot injuries each year: "unrelenting violence," as the researchers termed it.
Are the trends that the Newark researchers observed an anomaly? Or are gunshot wound injuries across the county becoming more severe, as they have at this one hospital? The Newark researchers looked for national data and could not find it.
After the American Bar Association and medical and public health groups collaborated on an extensive campaign — with the message, "what we don't know is killing us" — Congress did approve funds to begin building a National Violent Death Reporting System in 2002. The push was inspired by a successful effort to track highway vehicle accidents, which experts say has helped reduce the number of deaths from car crashes.
But until last year, the system had only received enough congressional funding to collect detailed data on deaths in 18 states. Then after the Sandy Hook shootings, Congress approved an additional nearly $8 million for database, though that still isn't enough to detail violent deaths in all 50 states.
President Obama has asked for enough funding next year — $23.5 million — to allow the CDC to finally begin to collect violent death data nationwide.
As for tracking the number of Americans who are violently injured and survive, CDC spokeswoman Courtney Lenard, said simply, that "is something that may be considered in the future."
Funding a CDC effort to track nonfatal violence is not the only path to getting a better answer. Livingston and Demetriades, the Los Angeles trauma surgeon, suggested that independent medical associations could also help collect national nonfatal gun injury data, supported by government funding, and perhaps by legislation. In order to get a clear picture of gun violence, injury data from hospitals should be combined with local law enforcement data about crimes, they said.
Another solution might be better FBI data. "In my opinion, the FBI's UniformCrime Reports system should be changed so that it tracks nonfatal gunshot woundings in criminal assaults," said Daniel Webster, a gun violence researcher at Johns Hopkins University.
"If the FBI could get local agencies to include nonfatal criminal shootings into its UCR system, you have the capacity to track information that hospitals couldn't — distinguishing domestic shootings, from gang shootings, from robbery shootings."
An FBI spokesman said that changes in data collection practices could be made through congressional mandate or through the Criminal Justice Information Services Division Advisory Process, which would require buy-in from an advisory board of local, state and national law enforcement representatives.
In the past, changes to UCR data collection methods have been rare, the spokesman said. But several changes have been made in recent years, including changing the definition of rape, and changing how data about hate crimes is collected.
Cook, the Duke University researcher, said that the first step should be to find out why CDC data shows a different trend than other measures, and clarifying whether the ways hospitals collect data — or changes in the willingness of patients with minor gunshot wounds to come to the hospital for treatment — might explain the disparity.
"We have a variety of other evidence that gun violence is going down," Cook said. "By Occam's razor, I'd have to believe that the simplest explanation is that the nonfatal woundings are going down, too."
This piece was reprinted by Truthout with permission or license. It may not be reproduced in any form without permission or license from the source.

Sunday, January 19, 2014

Ai Bán Nước?

Dư luận hình như đang bị hỗn loạn, nhầm lẫn, lộn xộn với hai từ 'yêu nước' và 'bán nước'.  Kẻ vỗ ngực, đeo bảng yêu nước chỉ tay bảo người khác 'bán nước'.  Nhiều người trước những tiêu cực của chế độ không biết làm gì, không có khả năng làm gì nhưng lại mơ mộng giàu có như những nước giàu một cách dễ dàng đâm ra bất mãn và tưởng tượng đủ thứ nên dễ nghe lời những kẻ 'yêu nước' bằng mồm định sáng tác lại lịch sử.  Lãnh đạo bây giờ có nhiều hạn chế trong việc điều hành quản lý đất nước suy ra lãnh đạo ngày xưa cũng sai nốt vì chọn con đường sai lầm, làm nhiều điều sai lầm và những kẻ được gọi là bán nước ngày xưa tự nhiên lại được lôi ra xưng tụng như những người yêu nước!

Văn hóa Việt Nam là văn hóa cảm tính.  Cho nên nhiều người bất mãn, chán ghét chế độ hiện tại đã dễ dàng lẫn lộn trắng đen của lịch sử.

Mỗi dịp vấn đề Biển Đông/HS-TS rộ lên chúng ta lại nghe cái điệp khúc 'Công hàm bán nước' được đem ra rỉ rả mặc dù đã có rất nhiều bài viết phân tích, giải thích, dịch từ tiếng Việt sang tiếng Việt rõ ràng câu chuyện này.  Những kẻ mang sẵn tâm lý bất mãn không chịu đọc và nếu có đọc lại không chịu hiểu cho nên vẫn tiếp tục hát hò!

Thôi thì chúng ta hãy thử tìm hiểu sự thật vấn đề theo cách đơn giản như thế này hy vọng là có một số người hiểu ra:

Trên thế giới này ngoài TQ và phe CC ra có ai khác cho rằng lá thư của TT Phạm Văn Đồng là văn bản bán HS-TS cho TQ không? Hoàn toàn không có!

Thư của TT PVĐ chỉ công nhận phần TQ đòi hỏi hải phận 12 hải lý từ bờ biển của lãnh thổ TQ và chỉ nói rõ như thế.  Phần TQ tuyên bố về lãnh thổ bao gồm lãnh thổ không có tranh chấp và lãnh thổ có tranh chấp.  Thư của TT PVĐ hoàn toàn không nhắc đến chuyện đó.  Không thể nói rằng Tuyên bố của TQ bao gồm tuyên bố chủ quyền trên nhiều lãnh thổ có tranh chấp và không tranh chấp, trong đó có HS-TS suy ra nếu TT PVĐ tán thành 12 hải lý lãnh hải (nói rõ) có nghĩa là tán thành phần còn lại của tuyên bố lãnh thổ (không nói rõ)!

Vấn đề là TQ cố nói buộc nhập nhằng cái này sang cái kia.  Và có ai đã công nhận điều này?

Chính quyền VN ngày xưa và hiện nay không công nhận chuyện đó và cho rằng TQ đã nói buộc.

Cái chuyên gia phương tây về VN không ai cho rằng lá thư của TT PVĐ có ý nghĩa như TQ nói.

Chỉ có phe CC và đám bất mãn, chán ghét chế độ nhưng không có não nên nghe lời phe CC công nhận TQ nói đúng!

Như vậy ở đây đám người nào đã dâng HS-TS cho TQ đây?! Nhưng cũng chính đám người này luôn vỗ ngực và thích đeo cái bảng 'yêu nước'!

Gần đây báo chí VN đăng bài rầm rộ kỷ niệm chẵn 4 thập niên TQ đánh chiếm HS.  Phe CC lại có dịp vỗ ngực, đeo bảng yêu nước rầm rộ và chửi ngược lại CS 'bán nước'.

Việc kỷ niệm sự kiện lịch sử TQ đánh cướp lãnh thổ là đúng đắn và cần thiết nhưng lại vướng cái đám 'yêu nước' quái đản này nên nó mới rắc rối.  Họ chống TQ thì ít mà chống chính quyền VN đang đại diện cho quyền lợi của VN thì nhiều!

Đánh giá một vấn đề quan trọng nhất vẫn là tổng thể của nó.  Bản chất của một chế độ là ngụy, phần lớn việc làm của chế độ đó là chống lại quyền lợi của đất nước dân tộc, phục vụ đế quốc thì không chỉ vì một trận đánh kéo dài 30 phút với kết quả là...mất trắng đất đai về tay giặc, chế độ đó lại bỗng dưng trở thành anh hùng và cần phải ghi công!

Một tên hành nghề ăn trộm cả đời nhưng một ngày nào đó vứt vào nón người ăn xin vài đồng lẻ rồi sau đó cũng lấy lại thì không thể cởi bỏ cái tội ăn trộm cả đời đi được! Nên nhớ quân đội ngụy đã làm mất trắng HS, cho nên trận 'hải chiến Hoàng sa' trên thực tế chỉ là một màn trình diễn kém ấn tượng (bắn cả vào nhau, và bỏ chạy sang tận...Philippines.)

Nên nhớ những sự thật không thể chối cãi này:

- Những đảo lớn nhất của HS và TS đều bị Đài loan và TQ tiến chiếm trong thời ngụy kiểm soát.

- Chính quyền ngụy không có chiến lược củng cố phòng thủ trước nguy cơ bị tấn công cho nên cứ bị TQ nuốt dần các đảo cho đến khi mất trắng HS vào năm 1974.

Phe CC sẽ đổ thừa vì lo CC trên đất liền nên mất đảo.  Nhưng cái này cũng là tội của ngụy vì:

Tại sao lại phải CC? Ngụy CC cho ai? Dân VN đâu có nhu cầu CC? 80% muốn bầu cho CT HCM.  Nếu họ muốn CC thì Mỹ đâu cần đem mấy triệu lượt lính vào giết dân VN để CC?!

Thay vì hợp tác với đại đa số nhân dân để VN được độc lập thống nhất (yêu nước), ngụy lại hết theo Pháp rồi đến Mỹ vì ham tiền (bán nước) đẩy VN vào cái thế yếu bị chia cắt và dựa dẫm.  Ngụy không thể làm được tích sự gì nếu không có Pháp-Mỹ làm giùm mà cũng giành nửa nước nên nó mới lôi thôi ra!

Đại đa số nhân dân do ĐCS lãnh đạo đã đánh thắng Pháp rồi đuổi được Mỹ trên đất liền.  Sau 1975 giải phóng Campuchia khỏi Pol Pot, dạy ngược lại cho TQ một bài học trong lúc đem quân chìếm giữ phần lớn TS và giữ được cho đến bây giờ, như vậy trong việc phòng bị đất nước ĐCS rất có khả năng! Cho nên nếu ngụy không hợp tác với thực dân đế quốc từ 1946 gây chiến tranh, chia cắt làm suy yếu VN thì tình thế ngày hôm nay đã khác.

Các bạn CC không bao giờ thấy/biết tội lỗi mà cứ tối ngày chỉ tay ngược lại người khác bảo người ta bán nước! Cái kiểu 'yêu nước' của các bạn CC rất quái đản:

- Dẫn đường cho thực dân đế quốc vào đất liền giày xéo quê hương, tàn hại giống nòi là yêu nước?

- Thích VN bị chia làm hai nước là yêu nước? Bây giờ thống nhất gần 40 năm vẫn cứ mơ về 'Hòn ngọc Viễn đông'.  Rất quái đản, như vậy VN của ngụy chỉ là chỉ là SG thôi sao?!

- Chểng mảng phòng bị để TQ nuốt dần HS cho đến hết là yêu nước?

- Ủng hộ quan điểm nói buộc của TQ là yêu nước? Nhắc lại một lần nữa cho các bạn chậm trí nhớ nhé:

Chính quyền VN hiện nay không bao giờ ủng hộ quan điểm của đó của TQ.  Các quan sát viên khách quan không cho rằng lá thư của TT PVĐ có ý nghĩa như TQ nói.  Chỉ có các bạn ủng hộ quan điểm đó của TQ! Các bạn đang yêu nước TQ và tiếp tay cho TQ trên mặt trận chính trị ngoại giao!

- Lợi dụng chống TQ để chống chính quyền với mục tiêu cuối cùng lật đổ chính quyền là yêu nước?

Chính quyền VN không phải là cả nước VN, NHƯNG nó là một phần quan trọng của VN hiện nay.  Phá hoại lật đổ chính quyền này sẽ đẩy VN vào chỗ bất ổn chính trị và có thể dẫn đến chiến tranh loạn lạc một lần nữa.  TQ lợi dụng tiến chiếm nốt TS thì lấy ai lãnh đạo chống trả? Lại trình diễn một màn đánh rồi chạy rồi lại khóc hận ngàn năm nữa à?! Đó là yêu nước?

Bạn có muốn những kẻ có đầu óc nô lệ, hám lợi, thù dai, ngu xuẩn dốt nát, nhát chết, có cơ hội quậy phá lần nữa.  Đó là yêu nước?!

Là công dân VN và là con người, các bạn có quyền và nghĩa vụ chán ghét một chế độ nếu nó trở nên thối nát nhưng vì thế mà các bạn lại tiếp tay cho cái đám ăn hại đái nát như trên để làm cho VN lụn bại thêm một lần nữa thì các bạn còn tệ hại hơn cái chế độ mà bạn chán ghét hiện nay nhiều!












Saturday, January 18, 2014

Tội ác trước và sau thời Pol Pot ở Campuchia

Chúng ta thường nghe rất nhiều về tội ác dưới thời Pol Pot nhưng hầu như không nghe tí gì về tội ác nhắm vào người dân Campuchia trước và sau thời Pol Pot! Các bạn có bao giờ đặt câu hỏi tại sao một kẻ điên loạn như Pol Pot lại có thể có người dân đi theo ủng hộ và chiến thắng trong cuộc nội chiến ở Campuchia?  Ai hay cái gì đã gây ra nội chiến đó? Và sau cùng là thảm kịch của người dân Campuchia không chấm dứt ngay sau khi Pol Pot bị lật đổ mà còn tiếp diễn một thời gian dài?

Các bạn có thể mặc định rằng, sau khi Pol Pot bị lật đổ và thế giới 'văn minh' Anh Mỹ biết được chuyện gì xảy ra với dân Campuchia, họ sẽ nhanh chóng giúp đỡ hết mình về lương thực, thuốc men cho những nạn nhân còn sống sót, nhưng sự thật thì ngược lại! Dân Campuchia đã bị cấm vận luôn vì Việt Nam đã giải phóng họ! Tội ác vẫn tiếp tục sau Pol Pot vì Pol Pot vẫn được những nước 'văn minh' như Anh Mỹ cấu kết với tàu bóp cổ dân Campuchia chỉ vì mục đích hèn hạ bỉ ổi là trả thù Việt Nam!

'Year Zero - Cái chết im lặng của Campuchia' là một trong những phim tài liệu nổi tiếng của John Pilger làm cùng với David Munro vào năm 1979 trong bối cảnh sau khi bộ đội Việt Nam đã giải phóng Campuchia khỏi nạn diệt chủng của Pol Pot.  Phim ghi lại những hình ảnh thực tế, phỏng vấn nhân chứng, nạn nhân ở những trại cứu trợ cho thấy hoàn cảnh cực kỳ thiếu thốn về thuốc men và lương thực và chỉ còn nằm chờ chết của người dân Campuchia lúc đó.



Tác giả John Pilger là một nhà báo Úc làm việc ở Anh, từng làm phóng viên trong thời chiến tranh Mỹ xâm lược Việt Nam.  Ông từng hai lần được tặng giải thưởng Phóng viên của Năm của Liên hiệp Anh.  Những phim tài liệu của ông được thắng nhiều giải thưởng ở Anh và quốc tế.  Nhà báo này cũng nhận được nhiều bằng tiến sĩ danh dự.

Sau khi công chiếu Year Zero, 45 triệu USD đã được quyên góp mà không cần kêu gọi, đại đa số là những khoản đóng góp nhỏ, trong đó có có 4 triệu bảng Anh từ học sinh ở Anh.  Số tiền này là cứu trợ đáng kể đầu tiên cho Campuchia.  Pilger và Munro tiếp tục làm thêm bốn phim nữa về Campuchia.  Trong lần làm phim thứ hai, Cambodia Year One, họ đã bị cảnh cáo rằng Pilger đã bị đưa vào danh sách phải thủ tiêu của Khơ-me Đỏ.

Năm 2006, Pilger miêu tả phản ứng của người dân Anh với phim Year Zero:

'Cuốn phim tài liệu này đã gây ra những làn sóng lan xa và rộng...Year Zero không những phơi bày sự khủng khiếp của những năm tháng dưới thời Pol Pot, mà còn cho thấy việc ném bom Campuchia (của Mỹ trong chiến tranh với Việt Nam) đã tạo ra một chất xúc tác quan trọng cho sự nổi lên của Khơ-me Đỏ.  Nó cũng phơi bày việc phương tây, dẫn đầu bởi Mỹ và Anh, đã thiết lập cấm vận, giống như một cuộc bao vây thời trung cổ, trên một đất nước đã bị lâm vào cảnh tê liệt, khó khăn nhất thế giới.  Việc làm này là một phản ứng cho sự thật là Campuchia đã được giải phóng bởi Việt Nam - một đất nước nằm bên kia chiến tuyến của cuộc Chiến tranh Lạnh và vừa mới đánh bại Hoa kỳ.  Sự đau khổ của Campuchia nằm trong một cuộc báo thù có chủ đích.  Anh và Mỹ còn ủng hộ đòi hỏi của Pol Pot tiếp tục giữ ghế đại diện Campuchia ở LHQ, trong khi Margaret Thatcher ngăn chặn sữa cho trẻ em đến với những nạn nhân còn sống sót của chế độ ác mộng đó.  Chỉ một phần nhỏ của những chuyện này được nhắc đến.

Nếu Year Zero chỉ đơn thuần miêu tả con quái vật Pol Pot, nó đã bị quên lãng nhanh chóng.  Bằng cách phơi bày sự thông đồng, cấu kết của những chính quyền của chúng ta, nó đã cho thấy một sự thật rộng lớn hơn về việc thế giới được vận hành như thế nào...'

Trong một diễn văn năm 2007 mang tựa đề "Freedom Next Time: Resisting the Empire", Pilger miêu tả cuộc gặp gỡ của ông với Kênh Truyền hình Công của Mỹ (PBS).  Họ đã từ chối cho công chiếu phim tài liệu này và theo Pilger phim này đã không bao giờ được phát sóng trên đất Mỹ.

Những điểm nhấn trong phim:

1:00: Trong lời giới thiệu của John Pilger, ông cho biết Nixon và Kissinger đã rải xuống Campuchia 100 ngàn tấn bom, là một khối lượng bom có sức nổ tương đương với năm trái bom nguyên tử đã dùng ở Hiroshima.  Hành động bất hợp pháp này được làm trong bí mật vì Campuchia là một nước trung lập dưới thời Norodom Sihanouk.

2:30: Pilger: 'Năm Pol Pot lên nắm quyền được gọi là Năm Số Không, bình minh của một thời đại không gia đình, không tình cảm, không biểu hiện của tình yêu hay sự đau buồn, không thuốc men, không bệnh viện, không trường học, không sách vở, không học hành, không lễ hội, không có âm nhạc, không thư từ, không tiền bạc, chỉ có làm việc và chết.'

Khoảng gần một phần ba dân số đã bị mất tích, có lẽ là đã bị giết.  Đối với John Pilger, đến Campuchia giống như vấp phải một chuyện mà ông không thể nào tưởng tượng ra được.  Những gì người xem phim sẽ thấy là một tường thuật bằng phim đầy đủ nhất của nhà báo phương tây từ đống đổ nát của một đất nước hiền hòa.  Có một số cảnh sẽ làm người xem khó chịu.

4:00: Pilger: 'Hình ảnh của Phnom Penh, một thời tấp nập, hiện đại, diện tích lớn hơn cả Amsterdam hay Brussels.  Trong bốn năm nó đã đứng trong im lặng, bị bỏ trống, giống như nó đã trải qua một cuộc chiến tranh hạt nhân làm cho chỉ còn lại những tòa nhà đứng đó, và đây là những hình ảnh mà tôi nhớ về nó, thủ đô của một đất nước được ưu đãi, của chợ búa khắp nơi.  Mảnh đất cho ra ba mùa thu hoạch một năm.'

5:00: Pilger: 'Sihanouk gìn giữ độc lập của Campuchia như một người làm trò tung hứng tệ hại trong một bãi chiến trường.  Vào năm 1970 ông ta bị lật đổ sau một thời gian Mỹ ném bom Campuchia.  Mùa xuân 1969, B-52 của Mỹ bắt đầu ném bom bí mật Campuchia trung lập.  Phi công bị bắt thề không được tiết lộ bí mật ngay cả với cấp trên của mình và sổ ghi chép công vụ của họ bị làm giả....

Những người Campuchia bị chết bởi bom B-52 được gọi là 'thiệt hại kèm theo', làng mạc bị thiêu hủy của họ được gọi là 'bắn nhầm'.

Lầu Năm Góc miêu tả người Campuchia là một đám người quá ngoan ngoãn thụ động, không thể mong họ hành động theo hướng tích cực cho chính sách của Mỹ.'

7:20: Pilger: 'Từ trong khói lửa, Pol Pot đã xuất hiện.  Cuộc cách mạng của hắn trước đó chưa bao giờ được hưởng một sự ủng hộ rộng rãi cho đến khi cái lý thuyết thằng điên của Nixon được thực hiện.  Chiến dịch ném bom Campuchia lật đổ sự cân bằng mong manh giữa phe bảo hoàng, cộng hòa và cộng sản.  Nó châm ngòi cho một cuộc chiến tranh làm chết và bị thương ít nhất một triệu người và làm tan nát chính cái cơ cấu xã hội của Campuchia.'

8:10: Pilger: 'Nếu quân đội nước ngoài đừng động đến nơi này, người dân ở đây sẽ tự quyết định một xã hội cho chính họ và tự lo liệu được cho mình.  Chắc chắn là còn chế độ phong kiến và tham nhũng nhưng không có chiến tranh, giết chóc, bom napalm... Bây giờ thì thành phố hấp dẫn này chỉ còn là một đống đổ nát.  Từng đám người mót của, phần lớn là trẻ em lục lọi trong những căn nhà, văn phòng, trường học, rạp hát, công viên, viện bảo tàng bỏ hoang...'

10:18: Phỏng vấn đại diện UNICEF.  Chính quyền Campuchia yêu cầu cứu trợ nạn đói cho 2.250.000 người... Theo đại diện này, ở một địa phương, trong một lán tập trung người bị đói đã có 54 trẻ em đang chờ chết.  Một em bị thương chỉ nằm đó không còn hơi sức nhìn lên và đã chết 10 ngày sau đó.  Ông luôn phải nhớ đến thảm cảnh đó.  Mình không giúp được gì vì chẳng có phương tiện gì trong tay.

12:11: Cảnh một em khác đang nằm rên nhẹ chờ chết.

12:25: Tháng 7, chính quyền Campuchia gửi yêu cầu xin một trăm ngàn tấn gạo và phương tiện y tế đến Hội Chữ thập đỏ Quốc tế và UNICEF.  Tại đây, Kompong Spur, mỗi người được nhận bốn lon gạo cho một tháng.  Nhưng số thực phẩm này lại đến từ một nước nghèo khác, Việt Nam!

Cho đến giữa tháng 10, Hội CTĐQT vả UNICEF chỉ gởi đến 200 tấn cứu trợ, trên thực tế cũng như là không có gì.

14:34: Pilger: 'Pol Pot dường như tưởng tượng mình là kẻ thừa kế của đế quốc Angkor.  Trong tư tưởng của Khơ-me Đỏ, cộng sản được ít khi nhắc đến, thay vào đó là một tổ chức đòi hỏi hình thức nô lệ trong môt xã hội nông nghiệp không có thành phố hay máy móc.  Trung quốc ủng hộ Pol Pot sống trong hoang tưỏng là một Mao Trạch Đông thứ hai.  Họ xem Campuchia là một chén cơm trong một thuộc địa tương lai và nó đã xuất hiện như thế trong một vài bản đồ của Trung Quốc...'

26:00: Pilger: 'Có 558 người trong bệnh viện còn lại này của Phnom Penh và phần lớn là trẻ nhỏ và sơ sinh.  Chúng đang chờ chết vì chúng gần như không có cái gì để ăn.  Không nước sạch, vitamin, sữa, không thuốc men, kháng sinh, nay cả bông băng cũng thiếu.  Một tiếng khóc lớn của một trẻ trai có thể nghe từ ngoài đường, lên xuống trong đau đớn và dần dừng lại.'

Một nhân viên của HCTĐQT hỏi Pilger một cách tuyệt vọng rằng có thể bằng cách nào đó liên lạc bất cứ chính quyền nào để tiếp tế ngay một chuyến cứu trợ bằng máy bay C-130 thì sẽ cứu được hàng ngàn người.

Pilger hỏi lại tại sao HCTĐQT không tự mình gởi đến một chuyến cứu trợ như thế.  Nhân viên đó trả lời rằng chỉ huy của ông ta ở Geneva đang làm việc để tìm ra một khung kế hoạch cho việc cứu trợ.  Ông ta nói: 'Đây là Đông Nam Á, chuyện gì cũng dính dáng đến chính trị cả'.

Pilger: 'Có nghĩa là LHQ, bao gồm cả Anh vẫn còn công nhận chế độ diệt chủng Khơ-me Đỏ đã bị đánh bại và rất khó khăn để có được một sự giúp đỡ chính thức những người dân mà chính quyền mới của họ vẫn chưa được công nhận ngoại giao! Nói một cách khác, gần ba triệu người sẽ bị đói đến chết ở Campuchia và HCTĐQT, những cơ quan cứu trợ và các chính quyền sẽ gần như không làm gì cả...Dĩ nhiên là nếu bạn sống ở Geneva, hay New York, London, bạn sẽ không thể nghe tiếng thét của đứa bé mà tôi nhắc đến.'

29:00: Cảnh một bé trai 10 tuổi mà cha mẹ đã chết.  Trong ngày Pilger quay phim bé trai này đang cần thuốc kháng sinh và sữa, những thứ mà bệnh viện này không có.  Ngày hôm sau đoàn quay phim đến, bé đã chết.  Trong thời gian quay phim, chỉ có hai bác sĩ người phưong tây đến đây nhưng họ cũng chẳng có trong tay phương tiện gì để giúp.

29:59: Cảnh trẻ suy dinh dưỡng một tuổi

31:05: Cảnh trẻ suy dinh dưỡng 12 tuổi.  Đã có 550 bác sĩ ở Campuchia. 48 người còn sống.

32:27: Một trẻ chân co quắp và còn rất ít hơi sức nằm nhăn nhó.

33:04: Một bác sĩ nói đây là một tình trạng khẩn cấp thực sự cần phải có thực phẩm và thuốc men.  Cho ăn trước và sau đó chữa trị cho số dân bệnh tật này.


Bản đồ của 113,176 nơi bị đánh bom bởi Không quân Mỹ trên đất Campuchia từ 1965-1973 (được chỉ thị bằng màu đỏ)
34:03: Bác sĩ: 'Việc phong tỏa cứu trợ này cũng giống như đối với Việt Nam. Sữa bị ngăn chặn chuyển đến Việt Nam và Campuchia cũng bị như vậy. Rõ ràng là như vậy.'

'Các nền kinh tế Châu Âu ngăn chặn giúp đỡ lương thực cho Việt Nam và tôi nghĩ chuyện giống như thế đã xảy ra đối với Campuchia.'

'Việt Nam đang gặp khó khăn về lương thực và thuốc men nhưng họ đang giúp Campuchia những thứ đó.'

34:55: Pilger: 'Đây là đoàn xe chở lương thực của Việt Nam. Con đường sống bảo đảm duy nhất của Campuchia. Mặc dù Việt Nam đang gặp khó khăn lương thực sau 30 năm chiến tranh, họ đã gửi hơn 25 ngàn tấn thực phẩm đến Campuchia. Người VN đã làm được chuyện này bằng cách kêu gọi mỗi gia đình các tỉnh tây nam VN hiến tặng gần 3 kg gạo. Theo tương phản, các chính quyền phương tây chỉ gửi cứu trợ nhỏ giọt.'

'Các cơ quan lớn HCTĐQT và UNICEF đòi hỏi điều kiện cho đề nghị từ thiện của họ như là quyền giúp đỡ cho 'phía bên kia'. Những người quan sát phương tây mà đã đi qua biên giới Thái vào Camphuchia đã thấy trên thực tế điều đó có nghĩa là gì. Đó là không phải giúp đỡ dân thường, đàn bà hay trẻ em mà là tiếp tế cho tàn quân diệt chủng của Pol Pot. Vì quyền lợi này các cơ quan cứu trợ đã giữ lại 90% hàng cứu trợ không cho đến với người dân Campuchia. Tiếp tế cho Khơ-me đỏ phù hợp với chính sách ủng hộ ngoại giao đối với Pol Pot của phương tây.'

'Cuối tháng trước, Hội đồng bảo an LHQ đã chứng kiến một màn trình diễn xuất sắc của các nền dân chủ các nước phương tây, bao gồm cả Mỹ và Anh, họ đã bầu cho việc tiếp tục công nhận chính quyền không còn tồn tại nữa của Pol Pot. Cái chính quyền mà ngay cả họ đã công nhận là hiếu sát nhất từ khi Hitler.'

'Lý do là phương tây không muốn làm mất lòng đồng minh và bạn hàng kinh tế mới nhất của họ, Trung Quốc. Bởi vì TQ chính là nước chống lưng chính cho Pol Pot.'

36:56: 15 Tháng 10, ở London, Giám đốc Brian Walker của tổ chức cứu trợ Oxfam nói: 'Chúng tôi chỉ nhận được sự hợp tác toàn diện trong danh dự từ chính quyền Campuchia (mới) và Việt Nam. Khi tôi rời Campuchia, tổng số hàng cứu trợ từ phương tây qua chín tháng chỉ là 200 tấn. Tôi không thấy bất cứ ai có thể hãnh diện với cái hoàn cảnh như thế.'

37:50: Bác sĩ giải thích về một loại bệnh truyền nhiễm trong một bệnh viện mà thuốc chữa trị cần có chỉ là penicillin. Thuốc này chỉ có một ít và do đó không đủ dùng. Pilger hỏi về một trường hợp cụ thể của một người rằng nếu không có penicillin thì sao. Bác sĩ trả lời sẽ chết trong vòng hai tuần hay một tháng. Pilger nói trường hợp này khái quát tình hình của Campuchia, rất nhiều người sẽ chết vì những căn bệnh bình thường có thể dễ dàng chữa khỏi.

38:40: Cảnh một em bé gái khác đang rên rỉ với miệng sưng vù và sẽ chết trong khoảng một tuần.

39:19: Số thuốc ít ỏi có được chỉ đủ để kéo dài thêm sự đau đớn. Mỗi sáng, các bác sĩ Việt Nam phải đưa ra quyết định ai sẽ sống thêm một ít và ai sẽ chết. Mỗi ba ca sinh con sẽ có một bị hư thai.

39:40: Cảnh một cô gái trẻ đang rên rỉ chờ chết. Pilger: 'Những người nhút nhát này không bao giờ muốn đưa ra cái bát để xin xỏ nhưng người phụ nữ trẻ này đã cầu xin thuốc từ chúng tôi trước khi cô ta chết.'

40:23: Pilger: 'Những đứa trẻ này là đoạn cuối của một quá trình được bắt đầu bởi những nhà chính trị ăn mặc tươm tất. Họ đã đưa ra những quyết định từ một khoảng cách địa lý rất xa với kết quả tàn bạo của chúng gây ra. Cách làm của họ có thể khác với Pol Pot, nhưng ảnh hưởng thì cũng giống nhau.'

''Bom rơi xuống như mưa', một em bé đã viết như thế vào năm 1973. Năm mà số lượng bom đổ xuống Campuchia đã lớn hơn gấp rưỡi lượng bom bỏ xuống Nhật trong toàn bộ Thế chiến II. Cái giá của một mạng người Campuchia là 100 USD tiền bồi thường.'

'William Shawcross, một tác giả người Anh đã phỏng vấn Thái tử Sihanouk năm ngoái, Ông nói: 'Hai người phải chịu trách nhiệm cho thảm kịch ở Campuchia hôm nay, đó là Nixon và Kissinger bằng cách mở rộng chiến tranh sang nước tôi làm chết rất nhiều người Mỹ và nhiều người khác nữa và họ đã tạo ra Khơ-me Đỏ.'

41:30: Một thị trấn bên bờ sông Mekong đã trở về gần như thời đồ đá. Trước khi lý thuyết ném bom của Mỹ được áp dụng và Pol Pot, nó là một vùng trù phú với nhà gạch, những chủ nông giàu có, thợ lành nghề, kỹ sư, giáo viên,... Nay thì tất cả những gì tòa nhà bằng gạch và đá đều bị sụp đổ và dân sống trong nhà lá, lán tạm bợ. Còn lại rất ít đàn ông ở tuổi trưởng thành làm việc. Tiêu chuẩn gạo cho mỗi người là nửa pound (227 grams) gạo mỗi tháng.

43:10: Pilger: 'Tại sao người Việt đã đến Campuchia? Sau 1975, VN bị tấn công liên tục bởi Khơ-me Đỏ. Chúng đã tàn sát dân ở những làng biên giới và chúng được hỗ trợ bởi 10 ngàn người Trung Quốc. Bộ ba Pol Pot, TQ, Mỹ nói rằng Việt Nam là một tay sai của Nga. Bất cứ người nào hiểu về người Việt Nam với tinh thần dân tộc dữ dội đã từng đứng gần như một mình chống lại những kẻ xâm lược trong 30 năm cũng biết rằng chuyện đó là không đúng sự thật một cách buồn cười. Nhưng sự đe dọa của TQ và ngăn chặn hàng cứu trợ hiện nay đã đẩy Việt Nam và Campuchia vào vòng tay đang chờ đón của Nga. Người Campuchia và VN đang chiến đấu cho sự sống còn của họ.'

48:43: Pilger: 'Nếu những cảnh khủng khiếp trong cuốn phim tài liệu này có mục đích gì đó thì nó không phải chỉ để tấn công tình cảm của bạn, mà còn để chấm dứt sự im lặng và dửng dưng được tính toán bởi các chính quyền, các cơ quan cứu trợ nhằm đặt Campuchia trở lại bản đồ của loài người. Khi quân đội Việt Nam lật đổ Khơ-me Đỏ dù với bất cứ lý do gì, họ đã cứu đất nước này khỏi một chế độ nô lệ và một khả năng bị tuyệt chủng. Các chính quyền phương tây có thể không muốn công nhận điều đó, nhưng đối với người Campuchia thì không có gì rõ ràng hơn sự thật trên. Vào ngày giải phóng, người phiên dịch của tôi, một cô gái trẻ đáng lẽ đã bị giết nhưng đã được sống tiếp.'

'Chính quyền Anh biết rõ từ đầu những gì Pol Pot và đám cuồng tín đã làm đối với người dân nước này. Chính quyền Callahan (Thủ tướng Anh giai đoạn 1976-1979) đã nộp một bản báo cáo cho Ủy ban Nhân quyền LHQ với những tin tức gây căm phẫn, sửng sốt như những gì các bạn đã thấy trong cuốn phim này. Mặc dù vậy, người dân ở đây vẫn bị để cho chết vì thiếu một trong những thứ đơn giản nhất như thực phẩm, thuốc, phương tiện di chuyển bởi vì các chính quyền, bao gồm cả chính quyền của chúng ta đã cương quyết cô lập và trừng phạt Việt Nam.'

'Nói một cách khác, cứu Campuchia có nghĩa là phải hợp tác với Việt Nam. Người ở cấp cao nhất của Campuchia và Việt Nam đều nói với tôi rằng họ chấp nhận vô điều kiện bất cứ máy bay mang hàng cứu trợ nào đến với Campuchia. Đã có ba chiếc máy bay như thế đến trong thời gian chín tháng.'

'Mỹ và Châu Âu nắm giữ lương thực dư thừa của TG mà chúng ta dùng để nuôi súc vật. Ở Anh chúng ta được chữa với penicillin như là một cái quyền con người. Tất cả chúng tôi những người làm phim này chưa bao giờ thấy những điều như thế này ở bất cứ nơi nào. Tiếng khóc của trẻ em theo chúng tôi khắp mọi nơi. Có sáu tháng để cứu một đất nước với phần lớn là trẻ em này. Chuyện đó có khả năng xảy ra không?'

Hết phim

Giải thích thêm:

Trong bốn năm 1969-1973, chính quyền Nixon-Kissinger đã ném xuống Campuchia 2,7 triệu tấn bom, hơn số bom được thả xuống Nhật trong toàn bộ CTTG thứ II khoảng một triệu tấn. Trong thời gian này, khoảng 30% dân số Campuchia đã phải chạy loạn.

Nạn nhân trực tiếp là khoảng 500 ngàn người đã chết vì bom. Hàng trăm ngàn người khác nữa đã chết vì ảnh hưởng của chạy loạn, bệnh tật, hoặc đói.

Tài liệu của chính CIA xác nhận việc ném bom Campuchia của Mỹ là tác nhân chính giúp Khơ-me Đỏ lấy được sự ủng hộ trong dân chúng mà trước đó nó không có.

http://rabble.ca/toolkit/on-this-day/us-secret-bombing-cambodia

Lời kết:

Trong thời đại thông tin ngày hôm nay, những người vẫn cứ mơ mộng ảo tưởng vào Mỹ, núp váy họ để tranh đấu cho tự do dân chủ nhân quyền, dùng một đế quốc như Mỹ làm thước đo giá trị TD, DC, NQ, là loại người ngu xuẩn nhất TG!

Rõ ràng đối với Campuchia, chính quyền Mỹ ném bom thì nhanh và rất hào phóng. 2,7 triệu tấn đã được quăng vô tư, không điều kiện xuống nửa nước Campuchia trong bốn năm nhưng lương thực thì chỉ có 200 tấn thả xuống chung với quốc tế mà còn mè nheo đòi điều kiện trong khi họ đã biết rõ hoàn cảnh của dân Campuchia là như thế nào!

Trên TG này có ai phản đối cho rằng Pol Pot không phải là một tên tội phạm diệt chủng?! Nhưng các chính quyền yêu TD, DC, NQ phương tây đã ủng hộ Pol Pot trong 10 năm, sau khi cả TG đã biết rõ tội ác của hắn!

Việt Nam giúp xây dựng Khơ-me Đỏ khi tổ chức này chưa lọt vào tay của bọn cuồng sát, bản thân Pol Pot chưa lộ mặt và phạm tội ác diệt chủng và bản thân Khơ-me Đỏ không được ủng hộ ở Campuchia. Đừng ngu đến nỗi lẫn lộn, không phân biệt được sự khác biệt giữa hai sự giúp đỡ của VN và phương tây ở trên.

Giúp đỡ một người chưa phạm tội thì không có tội. Giúp một tên giết người hàng loạt sau khi đã biết hắn phạm tội thì bạn là một tên tòng phạm.

Phần của Mỹ đã trực tiếp giết tại chỗ 500 ngàn dân Campuchia và hàng trăm ngàn người khác gián tiếp sau đó. Bằng cách cấm vận lây Campuchia vì Việt Nam đã giải phóng nước này, Mỹ và đồng bọn cũng đã giết chết rất nhiều nạn nhân còn sống sót sau nạn diệt chủng.

Những câu 'quan ngại tình hình nhân quyền' của chính quyền Mỹ là những lời nói láo hào nhoáng nhằm che đậy cho những mục tiêu dơ bẩn bên trong. Hy vọng các bạn theo đạo thờ Mỹ có một ngày sáng mắt ra để thấy được cái chuyện mà cả TG của những người có lương tâm đều đã thấy được rất rõ ràng hơn nửa TK nay và xa hơn nữa là từ ngày lập quốc của nước Mỹ!













Wednesday, September 18, 2013

Chủ Nghĩa CC Tự Sướng

Cộng đồng CC (chống cộng) hay truyền tay nhau một bài viết của một tác giả có tên là David Devoss, nguyên thủy được đăng trên tuần báo Weekly Standard về thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn.
http://www.weeklystandard.com/Content/Protected/Articles/000/000/012/765unadz.asp?page=1

Nội dung bài viết miêu tả thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn như một người bất mãn chế độ và cuối đời trở thành một người CC! Kết luận đó dựa trên những câu chuyện do tác giả bài viết kể lại và được đăng vào dịp ông Ẩn qua đời. Bài viết này mang ý kiến chủ quan, theo góc nhìn của một người CC đăng trên một tạp chí bảo thủ CC của Mỹ và vì thế nó được người CC VN đón nhận một cách hỉ hửng hồ hởi nhưng nếu phân tích ra thì nó chẳng có giá trị gì cả ngoài cái mục đích là để cộng đồng CC Mỹ-Việt tự sướng với nhau.

Bài viết được mở đầu với nhận định rằng: 'Cái mà lời cáo phó không nhắc đến là Ẩn, người mà Hà nội đã tuyên dương là Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân sau khi Sài gòn sụp đổ, đã có cái nhìn ghê tởm hệ thống chính trị mà ông ta đã giúp dựng lên.'

'What the obits failed to reveal is that An, whom Hanoi proclaimed a Hero of the People's Armed Forces following the fall of Saigon, came to loathe the political system he had helped bring to power.'

Đọc nguyên phần thân bài tôi không tìm thấy bằng chứng thuyết phục hỗ trợ cho nhận định trên. Nó là một nhận định chủ quan áp đặt dựa trên góc nhìn CC của tác giả chứ không phải của ông Ẩn.

Và câu kết luận của bài viết là: 'Tuần vừa rồi, Phạm Xuân Ẩn được đặt vào nơi yên nghỉ ở Nghĩa trang Thành phố SG. Yêu cầu cuối cùng của ông là đừng chôn ông quá gần những người Cộng sản.'

'Last week, Pham Xuan An was laid to rest in Saigon's City Cemetery. His final request was not to be buried too close to Communists.'

Câu nói trên là câu thứ hai trong nguyên bài viết được cho là của ông Ẩn. Một câu bịa đặt rất buồn cười! Tác giả không biết ông Ẩn là người có trên 50 tuổi Đảng? Nói như thế thì ông không muốn chôn mình gần...chính mình?!

Những năm cuối đời, ông Ẩn vẫn nói rằng: "Đúng, tôi là một người cộng sản. Chủ nghĩa cộng sản là một học thuyết rất đẹp, học thuyết nhân văn nhất. Lời dạy của Chúa trời, đấng Tạo hóa, cũng hệt như vậy. Chủ nghĩa cộng sản dạy ta yêu thương nhau, không giết nhau. Cách duy nhất để làm điều này là tất cả mọi người trở thành anh em, điều này thì có thể cần một triệu năm. Nó không tưởng, nhưng nó đẹp."

Không có tin tức cho biết ông Ẩn bị bệnh lẫn đến mức không biết mình là ai sau khi phát biểu những câu trên. Bài viết lại kể một cách mơ hồ không nói rõ rằng ông Ẩn đã nói câu 'đừng chôn gần cộng sản' với ai, vào thời gian nào. Cho nên câu nói đó cùng lắm thì cũng chỉ có thể là một lời đồn đại hay bịa đặt hoặc bóp méo sự thật!

Về phần thân bài dùng để khai triển phần mở bài và đi đến kết luận cũng có nhiều điểm rất buồn cười. Ông Ẩn trong bài được miêu tả giống như một người CC thèm vượt biên đi Mỹ muốn phát điên, suy nghĩ và hành động rất lẩm cẩm luộm thuộm, bản lĩnh chính trị non kém, hiểu biết hời hợt nông cạn chứ không phải là một nhà 'tình báo chiến lược', 'siêu gián điệp', 'điệp viên hoàn hảo', hay 'một trong những điệp viên giỏi nhất của thế kỷ 20' mà người trong và ngoài nước gọi ông!

Suy nghĩ và đối chiếu với những gì các tác giả có tên tuổi, thực sự quen biết nhiều với Phạm Xuân Ẩn, viết sách về ông thì rõ ràng những gì David Devoss viết là xào nấu, thêm thắt từ những tác giả trên, bịa đặt thêm và 'nâng quan điểm', biến Phạm Xuân Ẩn thành một người...CC giống như mình và báo Weekly Standard để tự sướng nhân cơ hội ông Ẩn mất!

Ông Ẩn có phải là một người có suy nghĩ, hành động lẩm cẩm luộm thuộm, không tiên liệu được thời thế, là một người bản lĩnh chính trị yếu kém dễ chao đảo trước khó khăn nhất thời, hiểu biết hời hợt nông cạn?!

Là một nhà 'tình báo chiến lược' từng viết bài phân tích chính trị cho tạp chí Time và gửi ra cho chính Bác Hồ đọc, ông Ẩn lại không tính được những nước cờ, phương án A, B, C, D, cho bản thân mình, tiên liệu được tương lai. Ông được người Mỹ cho là người đã giúp trùm tình báo Trần Kim Tuyến ra đi trước khi Sài gòn sụp đổ nhưng lại không thể tính toán ổn thỏa cho chính mình và gia đình. Bàn thêm ngoài bài viết, ngay cái chuyện được gán cho là giúp Trần Kim Tuyến cũng rất buồn cười! Ông Tuyến là người có nhiều nợ máu với phe cách mạng, địa vị là trùm tình báo nhưng không tự biết mình cần phải trốn khỏi VN khi Sài gòn sụp đổ, không biết đường đi mà lại phải cần ông Ẩn, một nhà báo, giúp đỡ! Cả một người làm trong sở Mỹ hoặc một cô gái bán bar cũng có thể nhờ quan hệ với người Mỹ để đi chứ đừng nói gì đến một nhân vật khét tiếng như ông Tuyến!

Theo tác giả, ông Ẩn đã cho vợ con đi Mỹ rồi lại gọi về VN vì sợ chính quyền. Sợ nhưng sau đó lại muốn cho cả nhà vượt biên! Ông Ẩn là nhà báo viết cho một tạp chí hàng đầu TG, kiến thức có, tin tình báo có, là người cộng sản nhưng lại ngây thơ đến mức hoàn toàn không biết hay tiên liệu được chế độ do cộng sản cầm quyền sau 1975 nó sẽ như thế nào mà phải bị ngạc nhiên là nó không như mình mong đợi!

Ngay cả khi cho là chế độ mới không như mong đợi của ông thì cũng không thể là lý do để vượt biên. Vượt biên đi đâu khi cả thế giới đã biết ông là người cộng sản và gián điệp của cộng sản?! Chẳng lẽ nửa đầu cuộc đời chiến đấu đuổi Mỹ chiến công oanh liệt lừng lẫy ròi nửa sau lại phải vất vả sống lưu đày xa xứ làm cái loa CC như Bùi Tín?! Đó là trường hợp khả quan nhất, giả sử ông có thể giữ được mạng khi ra nước ngoài!

Chưa nói đến trường hợp ông Ẩn là điệp viên đã xỏ mũi Mỹ, William Colby, giám đốc CIA thời chiến tranh xâm lược VN sau khi về vườn đã bị chết một cách mờ ám ở Mỹ mà nhiều người đã bỏ công phân tích và kết luận đó là một vụ mưu sát. Nội bộ Mỹ ngụy phe phái thù ghét tranh giành, vắt chanh bỏ vỏ ám sát nhau là chuyện bình thường, ông Ẩn là người rành rẽ những chuyện này hơn ai hết nhưng lại muốn vượt biên đút đầu vào ổ rắn lần nữa?!

Theo lời kể của tác giả, ông Ẩn bị theo dõi liên tục và không dám tiếp xúc trò chuyện với ai một câu ngoài đường nhưng hai người lại có thể gặp nhau, leo lên hai chiếc xích lô chạy về nhà ông Ẩn nói chuyện hàn huyên kể lể chuyện bất mãn!

Chuyện nhờ sắp xếp vượt biên bằng cách nhờ liên lạc với một người Hoa ở Singapore cũng rất buồn cười. Nếu người ở VN không tổ chức đi được thì người Hoa ở Singapore ba đầu sáu tay nào lại có thể làm được chuyện đó? Sau đó lại còn nhờ báo Time tổ chức rồi báo Time lại từ chối không muốn dính đến chuyện đó!

Bình thường các bạn CC cũng không đến nỗi gọi là ngu, cũng sinh hoạt bình thường được như những người khác nhưng khi đọc một câu chuyện CC tự sướng, máu CC lại nổi lên thì lại trở thành cực kỳ ngu xuẩn và tin chuyện bịa như sấm!

Một câu buồn cười khác được cho là của ông Ẩn nói khi tâm sự với tác giả ở nhà riêng: 'Tại sao chúng tôi chiến đấu chỉ để cuối cùng là thay người Nga vào chỗ người Mỹ?' Câu này rõ ràng chúng ta thường nghe từ cửa miệng của các bạn CC không có óc phân biệt sự khác biệt giữa hai trường hợp. Nếu ông Ẩn có đầu óc ngu cỡ các bạn CC như thế thì làm sao làm siêu gián điệp xỏ mũi Mỹ được nhỉ?!

Một nhà 'tình báo chiến lược', 'siêu điệp viên', 'điệp viên hoàn hảo', lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế?! Như vậy là ông Ẩn không có khả năng nhận diện sự khác biệt giữa sự can thiệp, chiếm đóng, xâm lược, giết chóc, tàn phá, chia cắt VN, nắm đầu chính quyền ngụy của người Mỹ và sự hiện diện ngoại giao, kinh tế của LX, Đông Âu hay Thụy điển?

LX giúp VN chống Mỹ xâm lược. Mỹ thua tức tối nên cấm vận VN, như vậy thì VN không nhờ LX, Đông Âu thì nhờ ai phục hồi, xây dựng, kiến thiết đất nước sau chiến tranh? Nhà 'tình báo chiến lược' thì sao không thấy được điều này?!

Đọc bài của David Devoss, nếu để ý chúng ta sẽ thấy tác giả xây dựng hình ảnh ông Phạm Xuân Ẩn là một người bất mãn chế độ dựa trên những sự kiện, câu nói mà nếu phân tích chúng ta sẽ thấy chúng dựa trên suy nghĩ, bịa đặt chủ quan của một người...CC!

Sau thất bại ở VN, trong phe diều hâu ở Mỹ tồn tại hai khuynh hướng. Khuynh hướng thứ nhất công nhận thất bại, nhìn nhận sai lầm từ một phần đến toàn phần và khuynh hướng thứ hai vẫn cho là mình đúng hoàn toàn và đúng đến cùng, không có chuyện Mỹ thất bại ở VN và những người chống chiến tranh xâm lược mới phạm sai lầm. Xuất phát từ tư tưởng như thế, họ không bỏ lỡ cơ hội xuyên tạc bóp méo bịa đặt chuyện để hả hê tự sướng với nhau. Bài viết này là một sản phẩm như thế. Khi ông Ẩn mất, báo chí VN viết bài ca ngợi thì phe CC cũng cố bịa đặt ra một câu chuyện dài một trang rưỡi giấy để dìm hàng phe địch để phe mình còn có cái tự sướng.

Người VN CC ở Mỹ có cùng tâm cảnh ấm ức như thế nên rất nhanh nhạy với những câu chuyện vặt vãnh đơn phương lá cải, không thể kiểm chứng nhằm mục đích CC tự sướng như thế này trong khi cùng lúc họ lại hoàn toàn mù điếc với cả một kho tư liệu sách báo, phim ảnh đứng đắn về VN được nghiên cứu bài bản công phu bởi những tác giả nổi tiếng, được các giải thưởng cao quí của Mỹ và thế giới.

Gần đây là phim tài liệu 'Sương khói Chiến tranh: Mười một Bài học từ Cuộc đời Robert S. McNamara' - 'The Fog of War: Eleven Lessons from the Life of Robert S. McNamara' đoạt giải nhất Oscar hạng mục phim tài liệu. Phim này biên tập từ cuộc phỏng vấn dài 20 giờ đồng hồ với Bộ trưởng Quốc phòng thời chiến tranh xâm lược VN McNamara. Phim này được giới phê bình và người xem đánh giá rất cao mà hiếm có phim nào được như thế. Cả hai trang thông tin điện ảnh phổ thông nhất ở Mỹ là IMDB và rottentomatoes đã cho điểm 8,1/10 và 98%. Trong phim McNamara đã sụt sùi hối hận vì chiến tranh mà Mỹ gây ra ở VN đã làm chết rất nhiều người mà đáng ra không cần phải thế nếu nước Mỹ biết hiểu và thông cảm đối phương. Tất cả thông tin trong phim này đều từ chính miệng McNamara nói ra chứ không phải thông tin được kể lại mà không thể kiểm chứng.

Cộng đồng CC không chuyền nhau cuốn phim chất lượng này vì làm thế giống như là tự tát vào mặt mình, lộ rõ bộ mặt chó săn tay sai cõng rắn cắn gà nhà. Cuốn phim đó trái với đường lối chính sách chủ trương của chủ nghĩa tự sướng và chủ nghĩa CC.

Tóm lại thời đại thông tin thì thông tin bổ ích cũng nhiều nhưng thông tin rác rưởi càng nhiều hơn. Tìm hiểu lịch sử thì cần dựa vào những tài liệu nghiên cứu một cách bài bản khoa học và được giới chuyên môn đánh giá cao. Các 'tác phẩm' do những tác giả vô danh sáng tác không thể kiểm chứng truy tìm nguyên bản thì không thể tin được. Đừng tiếp tay xả rác xa lộ thông tin!

Monday, September 2, 2013

Ngày 2 Tháng 9 - Ôn lại 'Độc lập' là gì



Việt Nam từng bị đô hộ, nô dịch, chiếm đóng bởi thực dân cũ và mới hơn 100 năm liền cho nên đã để lại một hệ lụy nặng nề là một bộ phận lớn người VN vẫn không hiểu biết độc lập là gì. Một khái niệm tưởng chừng vô cùng đơn giản đối với một người không mang đầu óc nô lệ.

Nhân kỷ niệm Quốc khánh chúng tôi muốn nhắc nhở những người giờ này vẫn còn suy nghĩ hành động như một tên nô lệ hãy tỉnh lại, VN đã là một nước độc lập gần 70 năm nay rồi, hãy chấm dứt những hành động, suy nghĩ bám váy đế quốc nước ngoài. Hãy suy nghĩ, hành động xứng đáng với một công dân của một nước độc lập.

Đầu tiên hãy điểm qua định nghĩa của tự điển về độc lập:

http://vdict.com/độc+lập,3,0,0.html

"I t. 1 Tự mình tồn tại, hoạt động, không nương tựa hoặc phụ thuộc vào ai, vào cái gì khác. Sống độc lập. Độc lập suy nghĩ. 2 (Nước hoặc dân tộc) có chủ quyền, không phụ thuộc vào nước khác hoặc dân tộc khác.

II d. Trạng thái của một nước hoặc một dân tộc có chủ quyền về chính trị, không phụ thuộc vào nước khác hoặc dân tộc khác. Nền dân tộc."

http://vi.wikipedia.org/wiki/Độc_lập

"Độc lập là quyền bất khả xâm phạm của một đất nước, một quốc gia bởi chính người dân sinh sống ở đó, có nghĩa là có chủ quyền tối cao.

Khái niệm "độc lập" có ý nghĩa tương phản với "nô dịch" (sự khuất phục). Khái niệm nô dịch chỉ một vùng lãnh thổ chịu sự điều khiển về chính trị và quân sự của một chính quyền ở bên ngoài. Khái niệm độc lập đôi khi cũng được dùng với nghĩa là bá quyền bị điều khiển gián tiếp của một quốc gia khác có sức mạnh hơn.

Độc lập có thể là tình trạng ban đầu của một quốc gia mới xuất hiện, nhưng nó thường là một sự giải phóng từ sự thống trị. Độc lập cũng có thể nói theo nghĩa phủ định: là tình trạng không bị điều khiển, cai trị bởi một thế lực khác thông qua chủ nghĩa thực dân, sự bành trướng hay chủ nghĩa đế quốc. Độc lập có thể giành được nhờ việc chống lại thực dân hóa (phi thực dân hóa) chống lại sự chia cắt.

Mặc dù việc chống lại thực dân hóa (phi thực dân hóa) chống lại sự chia cắt thường trùng với việc giành độc lập, nhưng chúng không được lẫn lộn với cách mạng, khái niệm đề cập đến sự xung đột, bạo loạn lật đổ sự thống trị của chính quyền."

Việt Nam đã giành được độc lập, và chiến đấu giữ gìn độc lập, thống nhất theo đầy đủ những ý nghĩa trên. Nhân dân tiến bộ thế giới ngay cả trong lòng các nước Pháp-Mỹ cũng thông cảm và ủng hộ nền độc lập và sự thống nhất của VN, nhưng lạ kỳ là tư tưởng nô lệ vẫn còn ăn sâu bám chặt vào xương tủy của nhiều người Việt gần 70 năm nay.

Khi bạn trưởng thành, bạn phải sống độc lập với ngay cả với cha mẹ của mình để tự đứng trên đôi chân mình, tự lo lắng chăm sóc và qua đó, trưởng thành. Bạn không thể ăn bám cha mẹ mãi được.

Con người đã vậy nói gì đến quốc gia? VN đã tồn tại cả ngàn năm trước khi có các đế quốc phương tây và đã từng trầy da tróc vẩy, đổ bao xương máu để giành độc lập. Tại sao các bạn vẫn mơ mộng làm tay sai đế quốc để được sướng, với cái giá là đất nước bị chia cắt vô thời hạn và một nửa kia phải đói?!

Bạn thần tượng nước Mỹ nhưng tại sao không học hỏi nó? Nước Mỹ từng là một thuộc địa của Anh và đã làm cuộc cách mạng đánh đuổi thực dân Anh xây dựng nền cộng hòa của họ và sau đó không bao giờ nhờ nước Anh làm chủ giải quyết chuyện nội bộ của họ. Họ có bất đồng giết nhau luôn trong nội chiến cũng không mời bên ngoài vào làm chủ can thiệp. Độc lập là như thế đấy! Tàu cũng vậy, hai phe Mao-Tưởng đều chống Nhật. Thắng Nhật xong thì mới ăn thua đủ với nhau. Hãy học hỏi những nước lớn tại sao họ là nước lớn chứ đừng chỉ tối ngày mơ mộng so kè, đặt giả thuyết nếu mà, thì là,... cho quá khứ.

Các bạn vẫn không có được ý thức của một người dân của một nước độc lập mà vẫn tiếp tục có những hành động, suy nghĩ như những tên nô lệ của một quốc gia lệ thuộc như vậy thì so thế nào với cường quốc? Nô lệ thì đi so thế nào với chủ nô?!

VN là một quốc gia độc lập nên nếu xem mình là người VN bạn không thể đem chuyện nội bộ VN ra trình ở quốc hội nước ngoài kêu gọi làm chủ can thiệp cho bạn! Đó là hành động của những Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc, sẽ bị người VN muôn đời phỉ nhổ. Chuyện nội bộ VN thì thuộc thẩm quyền nhà nước và nhân dân VN. Hơn nữa, bạn nhờ một đế quốc đã chối bỏ trách nhiệm về vi phạm nhân quyền do nó gây ra ở VN, từng chà đạp lên tự do, dân chủ của VN thì càng thêm lố bịch!

Đừng ngụy biện rằng bạn không thể, hết đường thì phải mời đế quốc làm chủ cho bạn. Khi bạn làm như thế thì bạn đã chà đạp lên độc lập của VN ròi. Đế quốc có mưu mô, toan tính, quyền lợi riêng và nó sẽ đặt những thứ đó lên trên quyền lợi của bạn và dân tộc VN. VN đã có kinh nghiệm xương máu lỗ lã nặng nề trong vấn đề này sao bạn lại tiếp tục đi theo con đường ngu xuẩn như thế?

Nếu bạn có lý, có đầu óc, và đáp ứng được chính xác mong mỏi của người dân thì bạn sẽ được ủng hộ và không có chính quyền nào có thể đàn áp được bạn. Bạn không có óc để tổ chức lãnh đạo quần chúng tốt hơn ĐCS thì có làm lãnh đạo bạn sẽ quản lý đất nước cách nào đây?

Vài lời nhắn nhủ và hy vọng trong tương lai gần, tất cả người VN đều hiểu biết được độc lập là gì và biết suy nghĩ hành xử theo đúng ý nghĩa là người dân của một nước độc lập. Mỹ và phương tây không phải là bố mẹ của VN. Có là bố mẹ thì bạn đã trưởng thành rất lâu rồi nên phải tự giải quyết công việc chứ không phải tối ngày hở tí có chuyện gì bằng móng tay cũng đi mách lẻo đế quốc.