Sunday, March 9, 2008

Trần Chung Ngọc - Tản Mạn Xung Quanh Cuộc Chiến Ở Việt Nam - Phần Cuối

Như trên tôi đã trình bày, từ “chiến tranh ủy nhiệm” không thích hợp, vì nó chỉ đúng có một phía: Mỹ ủy nhiệm [ủy thác nhiệm vụ] cho Nam Việt Nam làm tiền đồn chống Cộng cho Mỹ, nhưng Nga và Tàu không ủy nhiệm cho Việt Nam kháng chiến chống Pháp, cũng như không ủy nhiệm cho Việt Nam gây chiến với Mỹ và chống Mỹ để bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản của Tàu và Nga như nhiều người đã ngộ nhận. Thật vậy, tuyệt đại đa số những nhà nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam đều công nhận rằng thuyết Domino của Mỹ là sai, và Việt Nam không lệ thuộc Nga và Tàu như người ta thường tưởng. Hơn nữa, khối Cộng Sản không phải là thống nhất, đoàn kết muôn người như một và lý tưởng Cộng Sản của những quốc gia bị áp bức dưới chế độ thực dân mỗi nước một khác và chủ đích áp dụng là để giải phóng quốc gia. Trong cuộc chiến 30 năm, từ 1945 đến 1975, Việt Nam chỉ ở trong thế bắt buộc để tự vệ trong mục đích giành độc lập và thống nhất cho nước nhà mà tôi tin rằng tuyệt đại đa số người dân Việt khao khát, lẽ dĩ nhiên không thể không có sự trợ giúp ở bên ngoài, từ các nước bạn. Nhiều sử gia đã cho rằng chính Mỹ đã đẩy ông Hồ Chí Minh hẳn về phía Cộng Sản, vì ông Hồ Chí Minh không có con đường nào khác để thực hiện hoài bão giải phóng đất nước, giành độc lập và thống nhất cho nước nhà.

Tôi nghĩ tôi có thể ngưng tại đây được rồi. Viết về một cuộc chiến 30 năm trên đất nước mà chỉ viết có vậy thật quả là quá thiếu sót, nhưng trong khuôn khổ một bài viết thuộc loại rất hạn chế này, viết như vậy kể ra cũng đã quá dài rồi. Tôi tự biết, rất có thể tôi đã “lội ngược dòng” truyền thông hải ngoại, nhưng với tinh thần khoa học tôn trọng sự thực, dù có đau lòng cách mấy tôi cũng không thể bán rẻ lương tâm để tự dối lòng viết lên những điều mà tôi biết rằng sai.

Như chúng ta đã biết, cuộc can thiệp của Mỹ, hay nói đúng hơn là cuộc xâm lăng của Mỹ, vào Việt Nam, đã gây nên một cuộc chiến tàn khốc trên khắp đất nước, thực chất là một sự sai lầm căn bản và phi luân. Một số nhỏ người Mỹ, và đa số người Việt thuộc chế độ cũ, vẫn cho rằng sự can thiệp của Mỹ bắt nguồn từ một ý định tốt. Nhưng như trên tôi đã chứng minh là điều này không thực, dùng ngay tài liệu của Ngũ Giác Đài và của các bậc trí thức cũng như các bậc lãnh đạo tôn giáo có uy tín trên nước Mỹ. Ngay cả cựu bộ trưởng Quốc Phòng Robert McNamara cũng phải thừa nhận cuộc chiến Việt Nam là một sự sai lầm của Mỹ.

Như vậy, mọi lý luận dựa trên những “nếu”, những “tại vì” dùng để biện minh cho cuộc xâm lăng của Mỹ vào Việt Nam đều trở thành vô giá trị. Để kết luận, tôi xin dịch một đoạn trong trang 209 của một cựu quân nhân Mỹ trong cuốn Nhìn Lại Việt Nam: Những Bài Học Từ Một Cuộc Chiến (Vietnam Reconsidered: Lessons From A War, Edited by Harrison E, Salisbury, Harper & Row, Publishers, New York, 1984,), một cuốn sách gồm rất nhiều tác giả với những quan điểm về mọi khía cạnh của cuộc chiến. Tôi hi vọng đoạn này sẽ giúp chúng ta hiểu thực chất cuộc chiến ở miền Nam và tại sao Mỹ không thắng được ở Việt Nam:

Sau khi được lệnh tấn công vào một làng qua một ruộng lúa, sau đây là những điều viết lại của một binh sĩ Mỹ đã tham dự cuộc tấn công:

“Trong làng chỉ có vài dân làng và vài gia súc. Một người đàn bà đang kêu khóc và nguyền rủa chúng tôi khi chúng tôi đi qua. Tôi không hiểu bà ta nói cái gì. Không phải là những lời khen tặng. Tại sao bà ta lại hét vào mặt tôi? Tôi đến từ mười sáu ngàn cây số, đi trong mưa, mưa rầm, sức nóng vùng nhiệt đới, cánh đồng lúa, sông ngòi, lội bùn đến hông, ngã lên ngã xuống, bị mọi thứ sâu bọ cắn, luôn luôn mệt mỏi, bị tiêu chảy, sống bằng thức ăn mà tôi không cho cả chó ăn, bị bắn, phục kích, bị ném lựu đạn v..v.. để giải thoát bà ta – mà bà ta đang đứng kia nhổ vào mặt tôi và nguyền rủa tôi? Một tiếng nói thì thầm trong óc tôi. Nó nói rằng: “Này, ngươi, người đàn bà này cóc cần biết là ngươi cao quý như thế nào khi đến từ ngàn dậm để giải thoát bà ta khỏi Cộng sản; tất cả bà ta biết là nhà ngươi, hay là người nào đó giống ngươi, vừa mới đốt nhà bà ta. Nhà ngươi có thể gọi đó chỉ là cái nhà tranh và cười vì nó không có cửa, nhưng đó là nhà của bà ta và nó vừa bị đốt cháy, bất kể là vì những lý do cao quý nào. Đó là tại sao bà ta đang nguyền rủa nhà ngươi cũng như tổ tiên ba đời nhà ngươi. Vì chính ngươi, chứ không phải là những người Cộng sản, vừa mới đốt nhà bà ta và hủy diệt tất cả những gì đáng quý trong đời của bà ta. Về vấn đề nhà không có cửa, bà ta tiến bộ hơn các ngươi nhiều, điều mà có thể nhà ngươi không bao giờ biết được. Bà ta có một xã hội mà nhà không cần đến cửa, đừng nói đến một lô những khóa cửa, đối với cái xã hội cao quý của nhà ngươi. Đúng vậy, đồ ăn mày, nhà ngươi nghĩ rằng nhà ngươi quá văn minh đi; nhà ngươi nghĩ rằng nhà ngươi đã làm nhiều để giúp những dân nghèo, những dân man rợ ngu dốt này. Có thể trong một ngàn năm nữa, nếu xã hội của nhà ngươi còn tồn tại, nó sẽ tiến hóa đến mức nó có thể sống không sợ hãi để đến nỗi phải khóa cửa. Và rồi sau một ngàn năm nữa, nó sẽ tiến tới độ nhà không cần cửa. Hãy chịu khó để thì giờ nghĩ về điều đó đi, đồ cứt chim”

(There were only a few villagers and some domesticated animals.. A woman was screaming and cursing at us as we filed through the village. I do not know for sure what she was saying. It was not complimentary. Why is she yelling at me? I com ten thousand miles, march in the rain, monsoons, tropical sun, rice paddies, rivers, hip-deep in slime, tripping over vines, falling over dikes, being bitten by uncounted species of bugs, always tired, getting diarrhea, living on crap I wouldn’t have given a dog, getting shot at, ambushed, hand grenaded...to save her – and she is going to stand there and spit and curse at me? A voice in the back of my head started speaking softly, very softly. It was saying: “Hey, man, this woman doesn’t care how noble you are from coming all this way to save her from the communists; all she knows is that you or someone like yoi just set her house on fire. You may call it a hooch and laugh because it dosen’t have a door, but it is her house and it has just been torched, for whatever noble reasons. That’s why this woman is cursing you and all your ancestors. Because you, and not her evil communist, just Zippoed her home and destroyed all the things valuable in her life. As far as having no door goes, she is so far ahead of you, you will probably never know. She has a society that does not need a door, let alone a series of locks on the door, as opposed to the noble society you come from. That’s right, asshole, you thought you were so civilized, you thought you were going to do so much for these poor, ignorant savages. Maybe in a thousand years, if your society lasts that long, it will have evolved to the point where it can live without the fear that causes people to put locks on doors. And then after another thousand years, it will get to the point where even the doors won’t be necessary. Think about that for a while, shitbird.”)

No comments:

Post a Comment