Nói phét trên blog mới thoáng thế mà đã hơn một năm. Một trong những ấn tượng mạnh nhất mà tôi thấy được là loại dân blog ham nói chuyện chính trị thì thường hoặc là mù mờ hoặc là mù tịt về lịch sử nhưng thường phán rất hăng và rất kêu!
Một trong những điều kiện căn bản nhất để có thể có được cái gọi là "quan điểm chính trị" là phải biết lịch sử và biết suy luận logic dự trên những sự kiện, con số khách quan. Điều này trên các blog nói phét về chính trị là cực kỳ hiếm. Sự kiện lịch sử được trưng ra thì hiếm, dẫm đạp lên lịch sử bằng định kiến thì nhiều!
Cái đó đúng ra cũng không có gì ngạc nhiên, trong cái thế giới của những người rảnh chuyên môn nói phét này đó là điều có thể thấy trước được.
Nhưng hôm nay đọc được ý kiến của "nhà sử học" Dương Trung Quốc trên tuanvietnam.net mới thấy ngỡ ngàng và nổi da gà và hoàn toàn bất ngờ!
Bài này có tựa là "Đưa Việt Nam đến với thế giới bằng những tên đường" trong đó có đoạn bác Quốc trích lời của ông Võ Văn Kiệt như sau:
"Trong những lần làm việc cuối cùng, cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt rất trăn trở, khát khao sự tri ân đối với bạn bè quốc tế đã ủng hộ, giúp đỡ Việt Nam phát triển thắng lợi như ngày nay. Ông nhắc những nhân vật xa xưa như Alexandre de Rhodes và muốn dựng tượng người góp phần khai sinh ra chữ quốc ngữ Việt Nam dù ở TP HCM đã phục hồi tên một con đường đặt theo tên nhà ngôn ngữ học người Pháp này...
Ông cũng nhắc đến cả những nhân vật như Anh Morison, người đã tự thiêu để phản đối cuộc chiến tranh phi nghĩa ở Việt Nam, Henri Martin, Raymonde Dien, những người xả thân tinh thần vì Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Ông Kiệt rất muốn có những cơ hội thể hiện đạo lý tri ân nguồn cội, không chỉ vì thắng lợi, nỗ lực của chúng ta mà còn vì sự ủng hộ mạnh mẽ của quốc tế."
Điều này chứng tỏ ở Việt Nam chuyện mù mờ lẫn lộn về lịch sử không phải là chuyện riêng của dân đen hay những em bé lười biếng không chịu học mà còn là của cả giới lãnh đạo cao nhất và thậm chí cả các "nhà sử học" nữa!
Trong đoạn văn trích lời bác Kiệt ở trên có những điểm suy nghĩ ra thấy rất kinh khủng:
Điểm thứ nhất là tên đường Alexandre de Rhodes đã được phục hồi ở TP HCM. Những người có trách nhiệm lại có thể mù mờ lịch sử đến nỗi không biết A. de Rhodes là ai? Nếu không mù mờ thì tại sao lại phải dẹp bỏ rồi lại "phục hồi". Chuyện về de Rhodes không phải là chuyện xa xưa thời vua Hùng mà là chuyện gần đây, nếu đặt trong không gian chiều dài lịch sử thì nó mới chỉ là ngày hôm qua! Như vậy mà đã lẫn lộn không biết de Rhodes là có công hay có tội hay chả có gì cả?
Chẳng những đã "phục hồi" tên đường mà còn cần phải dựng tượng nữa! Như vậy chắc chắn là phải có công to lắm! Một người có công to đến nỗi phải cần dựng tượng mà có thời bảng tên đường phải bị dỡ xuống? Đây là một sai lầm rất to lớn, như vậy lãnh đạo ngày xưa hay bây giờ là mù mờ về lịch sử đến mức nặng như thế?
Điều kinh khủng thứ hai là điều bác Kiệt nói về de Rhodes đã được một "nhà sử học" có tiếng tăm là ông Quốc công nhận! de Rhodes có công tới mức phải có tên đường và dựng tượng, như vậy còn được hơn cả ông Morrison, một người đã tự thiêu phản đối chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam.
Điều kinh khủng kế tiếp là khi chúng ta phân tích và so sánh động cơ việc làm của de Rhodes và ông Morrison thì nó hoàn toàn trái ngược nhau. Một bên là động cơ cùng quân xâm lược giúp đỡ lẫn nhau thôn tính Việt Nam còn một bên là động cơ giúp người Việt Nam đuổi quân xâm lược.
Không có de Rhodes thì chúng ta sẽ không có chữ để mà viết? Chúng ta là một dân tộc không có chữ viết trước khi de Rhodes "khai sinh" ra chữ "quốc ngữ"?
De Rhodes chỉ là người biên tập lại công trình của những nhà truyền giáo Bồ Đào Nha trước đó, như vậy có cần dựng tượng và gắn tên đường luôn cho những nhà truyền giáo kia để được đủ bộ và công bằng không?
Mục đích của họ dùng mẫu tự Latin trước là để dễ dàng cho họ trong việc ghi chép tiếng Việt và điều này là nhằm phục vụ cho mục đích cao nhất là công việc truyền đạo ở Việt Nam. Họ truyền đạo để nắm phần hồn của người Việt hướng về Vatican, để người Việt coi tổ phụ của mình là ông Abraham nào đó chứ không phải các vua Hùng! Chúng ta cần vinh danh họ đã có công đồng hóa chúng ta?
Chúng ta có cần tôn thờ một bà mẹ mìn dụ dỗ bắt cóc chúng ta và dạy chúng ta chối bỏ cha mẹ ruột của chúng ta không?
Chữ "quốc ngữ" đó là một công cụ lợi hại làm đứt mạch văn hóa của chúng ta để chúng ta dễ bị đồng hóa hơn và lịch sử đã chứng minh điều đó. Hậu quả là chúng ta hiện đang sở hữu một nền văn hóa lai căng đông không ra đông, tây không ra tây! Dở dở ương ương, xìu xìu ển ển!
Chữ tây mà lại đem viết "thư pháp"! Thật rởm đời không chịu nổi. Chúng ta giống như những đứa trẻ bị dụ dỗ bắt cóc rồi tẩy não lâu ngày nên chả biết nguồn gốc của mình ở đâu ra cả. Đầu óc thì nghèo nàn chao đảo, mất phương hướng, mất tự tin, thấy nhà giàu hào nhoáng làm gì cũng bắt chước không tự sáng tạo ra được cái gì hay ho cả là nhờ một phần ở những mẹ mìn như de Rhodes đã ban cho ta cái chữ "quốc ngữ" đó!
Lịch sử thế giới cho thấy rằng đạo Chúa và thực dân đã tay trong tay đi chinh phục khắp thế giới. Truyền đạo hoặc bắt buộc theo đạo Chúa bằng bạo lực là những hình thức đồng hóa dân bản địa để giúp cho việc xâm lăng rồi bám trụ dễ dàng hơn, và họ đã rất thành công. Đạo Chúa là thiểu số ở Việt Nam, theo con số chính thức ở Việt Nam thì chưa tới 10%, nhưng nếu bạn thử hỏi khoảng 10 người có tư tưởng chống cộng tới mức độ điên cuồng không đội trời chung thì ít nhất phải có tới 9 người là người đạo Chúa. Đây là con số khiêm tốn để đề phòng sai sót chứ theo thử nghiệm của chính tôi 10/10 người chống cộng điên cuồng thì đều là người đạo Chúa, vì cả mấy trăm năm nay họ là công cụ của thực dân đế quốc phương tây chống lại dân tộc.
Tôi không nói tất cả những người theo đạo Chúa là chống tại dân tộc nhưng lịch sử đã cho thấy rõ không thể chối cãi rằng những người được Pháp - Mỹ tin dùng và những người đặt Pháp - Mỹ lên trên độc lập và thống nhất đất nước, trung thành tuyệt đối với Pháp - Mỹ là những người đạo Chúa. Tại sao lại có chuyện này? Tại vì họ đã được tẩy não rằng nhiệm vụ của họ là tuyệt đối nghe lời chủ chăn! Ai đã tẩy não, đồng hóa họ? Nếu không phải bắt đầu là những nhà truyền đạo như de Rhodes?
Sau đây là một đoạn trích trong sách Đại Cương Lịch Sử Việt Nam, Tập I, trang 387. Đoạn này theo chú dẫn là trích từ sách của Pháp, nói rằng:
Cuối năm 1664, chúa Hiền (Phúc Tần) hỏi một tên lính theo đạo Thiên Chúa về thân phận, y đáp: 'Thưa ngài, tôi trước hết là thần dân và đầy tớ của ông vua, đức chúa của trời đất, thứ hai mới là của các hạ'. Một thanh niên theo một giáo sĩ bị bắt vào Huế, khi bị hỏi: 'Ai là cha?' đã đáp: 'là chúa, chúa sáng thế!'
Nếu chúng ta quyết định vinh danh một người có "công" đồng hóa người Việt để chống lại người Việt như Rhodes thì cũng nên xem xét vinh danh luôn những quan lại đô hộ khi xưa của Trung Quốc đã giúp chúng ta có được những âm Hán trong tiếng Việt nếu không thì làm sao chúng ta biết nói?
Tôi xa Việt Nam đã lâu và nếu nhớ không lầm thì đường Alexandre de Rhodes nằm không xa đường Nguyễn Du. Nếu đúng như vậy thì đây là một chuyện cười ra nước mắt. Vì Nguyễn Du là một đại văn hào dùng chữ nôm viết thơ và đã có công làm vẻ vang văn hóa Việt Nam trong khi de Rhodes theo tôi là một mẹ mìn đã tàn hại văn hóa Việt Nam bằng cách có lòng tốt của mẹ mìn dạy cho chúng ta chữ "quốc ngữ". Nguyễn Du là niềm vinh hạnh to lớn của Việt Nam trong khi de Rhodes là một nỗi nhục lớn. Hai người này có ảnh hưởng trái ngược 180 độ đối với văn hóa Việt Nam. Nước Việt Nam thường khoe khoang có đến hàng ngàn năm văn hiến nhưng chữ viết cũng không có mà phải "nhờ ơn" một cha đạo đến tận thế kỷ 17 viết phiên âm tiếng Việt bằng mẫu tự Latin dạy cho thì mới có chữ mà viết?
Như vậy thì công của A. de Rhodes thật là lớn như là cha mẹ tái sinh của dân tộc Việt Nam nên nếu dựng tượng sơ sơ thật không xứng tầm vóc, phải cần có một quảng trường thật lớn vinh danh ông ta!
Nếu sự thật người Việt Nam là dở như vậy đến mấy ngàn năm cũng không nghĩ ra được chữ để viết thì chúng ta cũng không nên buồn về chuyện chúng ta vẫn còn thua kém người ta rất nhiều. Con người hơn nhau là ở đầu óc, đầu óc dân tộc chúng ta kém cỏi như thế mà được như bây giờ thì đã là may!
No comments:
Post a Comment