Trong một entry trước đăng bài của bác Charlie Nguyễn, chúng ta đã biết về ông tổ Abraham của các đạo thờ "Chúa Trời". Trong bài này của bác Trần Chung Ngọc, những người chưa đọc "Kinh Thánh", sẽ biết về ông "thánh" David của đạo Chúa là người như thế nào. Tôi đã có dịp đọc "Kinh Thánh" do một ông chủ của một công ty mà tôi đã từng làm việc tặng, nên mấy chuyện "thánh" này tôi cũng có biết qua, khi đọc không khỏi cười thầm. "Kinh Thánh" mà người đạo Chúa dùng có hai phần, Old Testament và New Testament. Phần Old Testament đọc thấy giống như chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm vậy; đối với thời đại hiện nay, nó khó có tính thuyết phục nên ông chủ kia nói tôi khi đọc nên chú trọng đến phần New Testament thôi!
Điều này nói lên cái gì? Ngay cả những người đạo Chúa Tin Lành họ còn không chịu nổi cái tính chất hoang đường trong "Kinh Thánh" của họ nữa mà, nói chi đến những người có đầu óc suy luận logic? Trong khi đó, có cả 8 triệu người Việt Nam, cộng đồng "Công Giáo" đông thứ hai ở Châu Á gọi những nhân vật này là "thánh"! Điều này đồng nghĩa với dân trí Việt Nam thuộc hàng thấp kém nhất Châu Á, nên nước Việt Nam được như bây giờ đã là kỳ tích rồi!
Phần New Testament chủ yếu là Jesus tự nhận mình là con của "Chúa Trời", và các tông đồ của ông ta làm chứng ông ta là con "Chúa Trời". Như vậy cũng được sao?!
-----------------------------------------
Tôi không hiểu sao lại lọt vào cái E-mail account của tôi từ một địa chỉ tôi chưa từng quen biết một message như sau, không biết có phải của Linh mục Đinh Xuân Minh hay không:
ThienMinh@Web.de Sent: Monday, August 04, 2008 7:33 PM Subject: Fw: CHỐNG CỘNG THEO GƯƠNG ĐAVÍT Nhân ngày lễ kính thánh Gioan Maria Viêne thành Ars, Linh mục, chúng tôi kính gửi đến qúi vị bài: "Chống cộng theo gương Đavít". Rất mong sự đón nhận và hỗ trợ tiếp tay phổ biến rộng rãi của qúi vị. Chân thành cám ơn. TM |
Gần đây tôi nhận được rất nhiều rác rưởi từ những nơi tôi chưa từng biết và chưa từng tham gia như “PhoNang”, “VN-Politics”, “VN-Talks”, “Dien Dan Cong Luan” v..v… Tôi đã dùng “Filters” để đưa những message có subject như trên tự động chui vào thùng rác rồi tự động bị “deleted”. Vậy tôi xin mọi người, trước khi gửi E-mail hãy kiểm soát trước và delete địa chỉ của tôi trước khi gửi để message của quý vị khỏi bị ô nhiễm mùi trong thùng rác (trash).
Nhưng cái E-mail của ThienMinh ở trên là lạ, lần đầu tiên xâm lăng account của tôi, không biết với ý định gì, nhưng dù với ý định gì thì tôi cũng phải cám ơn, vì tôi lại có dịp trở lại chuyện ông thánh David, edit lại một bài về David tôi đã viết trước đây lâu, đã có đăng trên giaodiemonline.com và sachhiem.net.
Nhưng thay vì “tiếp tay phổ biến” tôi xin bổ túc linh mục Minh về nhân vật Đavít, vì linh mục viết rất thiếu sót về nhân vật này. Tại sao? Vì đây là một chuyện rất hay trong Cựu Ước mà các tín đồ Công giáo cần phải đọc từ đầu đến cuối để lấy đó làm gương, và nếu có thể bắt chước được thì bắt chước.
Tôi tin rằng trong giáo hội Công giáo, từ trước đến nay, không thiếu gì những “đức thánh cha” cũng như “Chúa thứ hai” đã theo gương và bắt chước ông vua David vĩ đại của họ trong Cựu Ước. Vĩ đại như thế nào? Chúng ta hãy đọc vài lời ca tụng David của vài bậc lãnh đạo Công Giáo Việt Nam:
Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, Chứng Nhân Hi Vọng, trg. 30: "Nơi Đavit, người nổi danh nhất trong các vua đã sinh ra đấng Messia.."
Đức Ông Trần Văn Khả, Trần Lục, trg. 269: “Chúa Giêsu là dòng dõi Vua Đa-vít, mà Thánh Giuse (cha nuôi Của Giê-su. TCN) là một thành phần (Matthew 1:16). “
Charlie Nguyễn, Công Giáo Trên Bờ Vực Thẳm, trg. 66: "Lạy ông Thánh Goakim là đấng rất sang trọng về dòng dõi vua David." (Trích dẫn từ Kinh cầu ông Thánh Gioakim của Công Giáo); "Lạy bà Thánh Anna là mẹ Nữ Vương...Bà là đấng sang trọng bởi dòng vua David." (Trích dẫn từ Kinh Cầu Bà Thánh Anna của Công Giáo); trg. 73: "Xin Chúa làm cho tôi khinh dễ sự đời là chốn muông chim cầm thú, xin làm cho tôi đặng về quê thật hiệp làm một cùng vua David." (Trích dẫn từ Kinh Nhựt Khóa của Công Giáo).
Linh Mục Đinh Xuân Minh: “Chống Cộng Theo Gương Đavít”: Ða-vít bảo tên Gô-li-át:
- “Mày mang gươm mang giáo, cầm lao mà đến với tao. Còn tao, tao đến với mày NHÂN DANH ÐỨC CHÚA CÁC ÐẠO BINH LÀ THIÊN CHÚA CÁC HÀNG NGŨ ÍT-RA-EN. Toàn cõi trái đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en, và toàn thể nhân loại sẽ biết rằng không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà nhờ Ðức Chúa ban chiến thắng, vì chiến đấu là việc của Ðức Chúa và Người sẽ trao chúng mày vào tay tao!”
Đọc những đoạn trên, chắc hẳn ai cũng phải nghĩ rằng nhân vật David phải đặc biệt lắm nên Hồng Y Nguyễn Văn Thuận và Đức Ông Trần Văn Khả mới hãnh diện khoe rằng Chúa Giê-su của các ông ấy thuộc dòng dõi vua David, và giáo dân Việt Nam mới ca tụng bố mẹ bà Maria của họ là "sang trọng bởi dòng vua David", dù rằng trong Thánh Kinh không có chỗ nào nói là họ là hậu duệ của David.
Những người này coi đời sống hiện tại của họ là đời sống của muông chim cầm thú đáng khinh dễ, và cầu nguyện sau khi chết được về cùng vua David thay vì về gặp tổ tiên, ông bà, cha mẹ v..v.. Tôi thành thực mong cho họ được toại nguyện, chỉ khuyên có một điều: hãy đi học tiếng Do Thái trước khi chết, vì cả Chúa Giê-su lẫn vua David đều không biết tiếng Việt.
Thật ra thì thuở đó Thiên Chúa trong Thánh Kinh không biết rằng quả đất tròn, cho nên không biết đến một nửa địa cầu, không biết có dân Việt trong nửa địa cầu này hay không. Và dù có biết đến đi chăng nữa, thì cách đây mấy ngàn năm, Việt Nam ta chưa mở "cua" VSL: "Tiếng Việt Như Là Ngoại Ngữ Thứ Hai" (Vietnamese as a Second Language). Ngoài ra, họ cũng nên biết rằng, Thánh Kinh đã viết rõ, Matthew 22: 14: "Vì nhiều người được ơn kêu gọi, nhưng chỉ có ít người được chọn" (For many are called, but few are chosen). Hồng Y Nguyễn Văn Thuận cũng đã viết rõ trong cuốn Chứng Nhân Hi Vọng: “Chúng ta không được lựa chọn vì công trạng của mình, nhưng chỉ vì lòng từ bi (sic) của Chúa.” Vậy xác suất (probability) của sự về quê hiệp cùng Vua David của họ sau khi chết thật là nhỏ và không tính trước được, vì mọi công trạng để dụ hay cưỡng bách người khác vào đạo, mọi cầu nguyện đều vô ích, tất cả chỉ tùy thuộc hứng của Chúa (ít người được chọn) và lòng từ bi (sic) của Chúa mà thôi.
Đối với Linh Mục Đinh Xuân Minh ở Đức Quốc thì lại khác. Ông ta ngồi bình an ở Đức và hô hào con chiên đi chống Cộng chết bỏ. Cách đây không lâu, ông ta dạy con chiên phải “Chống Cộng Nhờ Ơn Chúa Thánh Thần”. Viết mà chơi, theo sách lược chụp mũ của những kẻ không đủ khả năng thảo luận trên các chủ đề, tôi cũng chụp mũ Linh Mục Đinh Xuân Minh là “cán bộ Cộng sản” thứ gộc. Nhưng tôi “chụp mũ” với lý luận đàng hoàng chứ chẳng phải là chụp mũ vu vơ không bằng chứng như chúng ta thường thấy trên diễn đàn truyền thông hải ngoại.
Thứ nhất, ông Linh mục Đinh Xuân Minh đã kêu gọi con chiên “Chống Cộng Nhờ Ơn Chúa Thánh Thần” nhưng ông ta đã thừa biết, vì một người dân thường như tôi đã biết thì tất nhiên một “Chúa thứ hai” như ông ta cũng phải biết, là con chiên của ông ta sẽ hoàn toàn thất bại, vì “Ơn Chúa Thánh Thần” của ông ta thật là vô dụng, không dùng vào được việc gì khác, từ việc nhỏ đến việc lớn, nhất là việc chống Cộng, ngoài việc trong 2000 năm nay chỉ có thể soi sáng cho giáo hội Công Giáo đi vào con đường của “thánh chiến”, “xử dị giáo”, “săn lùng tra tấn và thiêu sống phù thủy”, “làm tiên phong cho thực dân”, con đường “phi luân, loạn luân, độc ác giết người” của một số “đại diện của Chúa trên trần” [Xin đọc “Vicars of Christ” của Tổng Giám mục Peter de Rosa]; con đường “Mafia” [Xin đọc “The Vatican Mafia” của Đức Ông (Monsignor) Rafael Rodríguez Guillén], và tất nhiên con đường “loạn dâm” của nhiều ngàn Linh mục trong nhiều quốc gia trên thế giới, còn tiếp tục kéo dài cho tới ngày nay. Đây là một chân lý Công giáo bất khả phủ bác, vì mới sinh ra, trong bí tích rửa tội, rồi đến bí tích thêm sức, rồi đến bí tích phong chức linh mục v..v.. , bao giờ cũng có Chúa Thánh Thần ngự vào trong người tín đồ, hướng dẫn chỉ đạo cho họ trong mọi hành động. Chúa Thánh Thần cũng hướng dẫn Hồng Y Đoàn trong việc bầu giáo hoàng, cho nên, nếu không có Chúa Thánh Thần, làm sao Giáo hội Công giáo lại có thể có được một lịch sử đầy những sự kiện huy hoàng như trên? Như vậy, mang “Chúa Thánh Thần” ra mà chống Cộng thì chỉ làm trò cười cho Cộng, vì Cộng biết rõ lịch sử giáo hội Công giáo hơn ai hết, và do đó cũng biết rõ là Chúa Thánh Thần vô dụng trong việc chống Cộng. Kết luận: Linh mục Đinh Xuân Minh đúng là cán bộ Cộng sản nằm vùng, chọc quê giáo hội Công giáo bằng câu “Chống Cộng Nhờ Ơn Chúa Thánh Thần”, giúp cho những kẻ vô thần khui cái hũ mắm Công giáo ra cho mọi người biết. Có phải như vậy không?
Thứ nhì, mới hô hào giáo dân “Chống Cộng Nhờ Ơn Chúa Thánh Thần”, chưa kịp để thì giờ cho giáo dân thực hiện, vì biết chắc là giáo dân chẳng bao giờ có thể thực hiện được, nên Linh mục Đinh Xuân Minh lại cấp tốc thay đổi chiến lược chống Cộng, ngồi yên vị ở Đức hô hào con chiên hãy “Chống Cộng Theo Gương Đavit”. Nhưng Linh mục Đinh Xuân Minh viết như vậy thì dù giáo dân có theo gương Đavit để chống Cộng cũng đến Tết Congo mới có thể thành công. Tại sao? Này nhé, ông Linh mục viết: Thánh David phán: Còn tao, tao đến với mày NHÂN DANH ÐỨC CHÚA CÁC ÐẠO BINH LÀ THIÊN CHÚA CÁC HÀNG NGŨ ÍT-RA-EN. Toàn cõi trái đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en… Vậy thì, Linh mục Đinh Xuân Minh đã cho độc giả biết Thiên Chúa của Công Giáo là “Thiên Chúa Của Các Đạo Binh”, là “Thiên Chúa của các hàng ngũ Israel”, và “chỉ che chở cho Israel” mà thôi, trái hẳn với lời dạy của giáo hội Thiên Chúa là “Thiên Chúa rất mực nhân từ, quá thương yêu thế gian”, “Thiên Chúa của nhân loại” v..v...
Mặt khác, nếu các con chiên Việt Nam chống Cộng dại đột mà theo gương Đavit, kéo đến công trường Ba Đình hô to: “Chúng tao đến với mày NHÂN DANH ÐỨC CHÚA CÁC ÐẠO BINH LÀ THIÊN CHÚA CÁC HÀNG NGŨ ÍT-RA-EN. Toàn cõi trái đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en…” thì Cộng sản sẽ cười và bảo nhẹ: “Này, các bạn, các bạn đi lộn chỗ rồi, Thiên Chúa của các hàng ngũ Ít-Ra-En và che chở Ít-ra-en thì chỗ thích hợp nhất để Thiên Chúa ra quân với các đạo binh của mình để tiêu diệt kẻ thù của Thiên Chúa là ở Vatican chứ không phải là ở đây. Tại sao? Vì trong 2000 năm nay, Công giáo đã ra sức bách hại người Do Thái, giết hại không biết bao nhiêu là người Do Thái, nghĩa là người dân Israel. Như vậy, nhiệm vụ “che chở Israel” của Thiên Chúa là phải tiêu diệt Công Giáo chứ không phải là Cộng sản, vì Cộng sản chưa bao giờ bách hại người dân Israel. Như vậy có phải các bạn đã đi lộn chỗ rồi không? Hơn nữa, Thiên Chúa đâu có phải là Thiên Chúa của các hàng ngũ các bạn và che chở cho các bạn là dân Việt Nam mũi tẹt da vàng. Các bạn về đọc lại Thánh Kinh đi, có chỗ nào mà Thiên Chúa biết đến Việt Nam hay kể ra một tên Việt Nam nào đâu. Các bạn đừng có tin ông Linh mục Đinh Xuân Minh, ông ta đánh lừa các bạn đấy. Các bạn hãy sang Vatican hỏi “đức thánh cha” người Đức xem ông ta khuyên các bạn chống Cộng ở đâu khi không còn Cộng và cũng chẳng thấy Cộng ở đâu. Thôi, đi về đi, chính quyền biết các người ngu quá, nghe lời bịp bợm hoang đường, nên chính quyền không chấp. Về nhà thờ hay về nhà mà cầu nguyện đi. Cầu nguyện mãi thì cũng có ngày không còn Cộng sản nữa, vì tất cả đều là “vô thường”, có phải không? Hãy nói với Đức Mẹ là khóc cho nhiều, có thể chúng tôi sẽ mủi lòng và đi rửa tội hết, chuyển độc tài đỏ thành độc tài đen, theo đúng ý của Chúa [đứa nào không tin ta thì a-lê hấp, đi chuyến tàu tốc hành xuống địa ngục], con Mẹ”.
Người nào có thể phản bác được những điều phân tích trên, xin mời lên tiếng.
Bây giờ tôi không viết mà chơi nữa, mà viết thực. Ông Linh mục đặt vấn đề: “Tại sao chống Cộng theo gương Đavít? Chống cộng theo gương Đavít là thế nào? Đavít là ai?” nhưng đọc bài của ông, chúng ta thấy ông ta nói để mà nói chứ thật ra ông ta chẳng biết Đavit là ai, cho nên ông ta không hề trả lời câu hỏi của chính ông ta đặt ra: “Đavit là ai?” Về Đavit ông ta chỉ học thuộc có mỗi một chuyện hoang đường trong Cựu Ước, thường chỉ để kể cho trẻ con nghe trong những lớp học “Thánh Kinh” trong nhà thờ sáng chủ nhật, là “cậu bé Đavit đã đánh bại người khổng lồ Goliah” bằng cách lấy một cái ná và một viên sỏi bắn lủng trán của người khổng lồ đang đội mũ đồng che phủ trán tới tận mắt. Thời buổi này mà ông Linh mục còn mang một chuyện tiếu lâm trong Cựu Ước ra để mà dạy con chiên đã lớn rồi chống Cộng.
Tôi chẳng muốn phê bình bài “Chống Cộng Theo Gương Đavit” của Linh mục Đinh Xuân Minh vì trong đó toàn là những điều mê tín nhảm nhí đã lỗi thời mà ngày nay không một người nào có đầu óc còn có thể tin được nữa, thí dụ như: “Đối với Thiên Chúa thì không việc gì Thiên Chúa không làm được“. (Lc 1, 37), có điều kỳ diệu nào Thiên Chúa không làm được!?“ (Sáng thế 18, 14). Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa, thì mọi sự đều có thể được.“ (Máthêu 19, 26).” trong khi chúng ta chẳng ai thấy Thiên Chúa làm được bất cứ điều gì, mà tất cả những tiến bộ của con người đều là do con người làm ra. Thí dụ chuyện cầy cấy, nếu để cho mình Thiên Chúa làm thì cánh đồng lúa sẽ chỉ có toàn là…cỏ dại. Ai biết Thiên Chúa làm được cái gì, xin mời lên tiếng. Xin miễn kể những chuyện thuộc loại ảo tưởng cá nhân, nằm trong những đầu óc thuộc loại mì ăn liền, và không bao giờ có thể chứng minh cho người khác thấy được..
Như trên đã nói, Linh mục Đinh Xuân Minh đặt câu hỏi nhưng không hề cho độc giả biết “Đavit là ai?”. Vậy thì thì tôi đành phải giúp ông ấy miễn phí (free of charge) để bật mí cho độc giả biết rõ về ông thánh Đavit của Công giáo, biết từ đầu đến cuối.
Chuyện vua David "thánh thiện" của ông Hồng Y Nguyễn Văn Thuận nằm trong Thánh Kinh, Cựu Ước, phẩm 1 Samuel và 2 Samuel. Thường thì chúng ta chỉ biết đến câu chuyện quen thuộc "hay nhất" và "xác thực nhất" về vua David mà Linh mục Đinh Xuân Minh kể trong bài “Chống Cộng Theo Gương Đavit” của ông ta: đó là chuyện cậu bé David đã đánh bại người khổng lồ Goliath cao 2 mét 75, đang mặc áo giáp đồng và đội mũ đồng, bằng cách dùng cái ná và viên sỏi bắn vào trán Goliath. Quý độc giả và tôi đều đã coi nhiều phim về những chuyện trong Thánh Kinh và đều đã thấy các chiến sĩ đội mũ đồng che phủ trán xuống tận chân mày, có phải như vậy không? Vậy chúng ta có thể đoán rằng, trước khi dùng cái ná bắn chim của trẻ con để bắn chết Goliath, David chắc hẳn đã phải bắc thang leo lên người Goliath, trật cái mũ của hắn cho hở lộ trán ra, rồi mới lui lại dùng ná bắn sỏi vào trán Goliath. Mới nghe thì câu chuyện có vẻ hoang đường, nhưng Chúa đã ở cùng David nên không có gì mà David không làm được. Thật vậy, trước khi giao chiến cùng Goliath, David đã tuyên bố: "Hôm nay Chúa giao mạng ông cho tôi. Tôi sẽ đánh ông ngã, chặt lấy đầu... Khi Chúa cứu giúp, Ngài không cần đến gươm giáo, vì Ngài là Chúa của chiến trường.." (1 Samuel 17: 46-47). Vậy trước khi đánh nhau với Goliath, David đã biết là mình sẽ thắng, vì thực ra là Chúa đánh nhau với Goliath chứ không phải là David.
Những chuyện lẩm cẩm hoang đường như vậy có đầy dãy trong cuốn sách được gọi là "Thánh Kinh". Chắc chắn là Chúa cũng đã ở cùng ông Nguyễn Văn Thuận, nếu không làm sao ông ta lên được chức Hồng Y. Trước đây, khi ông còn ở trong nhà tù CS thì chắc Chúa chưa ở cùng ông, bởi vì nếu Chúa ở cùng ông thì ông thừa sức đánh bại mấy tên quản giáo để tự giải phóng cái thân tù tội của mình. Chúa cũng chắc chắn là ở với linh mục Đinh Xuân Minh, nếu không thì làm sao trong thế kỷ 21 mà ông ta lại có thể mang những chuyện nhảm nhí chỉ để cho những người bán khai tin để xách động tín đồ.
Nhưng không phải tiểu sử David chỉ có một chuyện “Cậu bé David đánh nhau với người khổng lồ Goliah” để giải trí cho trẻ con như vậy, khi đầu óc chúng chưa phát triển, mở mang, và được bố mẹ bắt phải đi học các lớp dạy Thánh Kinh vào sáng Chủ Nhật ở nhà thờ, mà còn nhiều chuyện hấp dẫn khác. Những chuyện hấp dẫn này mới chính là những chuyện đáng nói trong cuộc đời của David. Điều lạ là những chuyện hấp dẫn này lại chẳng bao giờ được kể, hay giảng dạy, trong nhà thờ. Nếu các linh mục, mục sư không kể thì tôi đành phải gánh vác nhiệm vụ này.
Sau đây chỉ là tóm tắt những chuyện về David được ghi trong Thánh Kinh nhưng cũng có thể coi như là tạm đủ. Warning: Những chuyện này dành cho những người trên 18 tuổi trong những nước văn minh tiến bộ Âu Mỹ mà Ki-Tô Giáo đủ loại là những lực lượng chỉ đạo tinh thần và đạo đức, những người được hưởng quyền hợp pháp tự do xem và thưởng thức những loại phim từ 1X đến 3X.
Thuở đó, vua của Israel là Saul. Ông có người con gái tên là Michal. David là một sĩ quan chỉ huy trong quân đội của Saul, lập được nhiều chiến công, và nổi tiếng là "tiểu anh hùng dân tộc" vì trước khi được Saul thu dụng, khi còn bé, David đã dùng một cái ná bắn chim của trẻ con để bắn lủng trán người khổng lồ Goliath đang đội mũ đồng. Do đó Michal đem lòng "mết" David (1 Samuel 18:20). Nhưng Saul lại không lấy gì làm hài lòng, vì trước Saul vẫn được dân chúng ca tụng chiến công của mình. Nhưng nay, dân chúng hạ ông vua xuống hàng thứ hai. Họ, nhất là các phụ nữ, nhảy múa và ca hát: "Saul đã giết cả ngàn địch quân, nhưng David lại giết cả vạn" Điều này làm Saul nổi giận và từ đó thường nhìn David với đôi mắt hằn học (1 Samuel 18: 7-9).
David thường hầu cận bên Saul và gảy đàn cho Saul nghe. Một hôm, đang khi gảy thì Saul phóng một cây lao định ghim David vào tường, nhưng David tránh được hai lần như thế (1 Samuel 18: 11) vì Chúa ở cùng David. Saul không cho David hầu cận mình nữa, giáng chức David và chỉ cho chỉ huy 1000 binh sĩ (1 Samuel 18: 13). David thành công trong mọi việc vì Chúa ở với ông (1 Samuel 18: 14).
Chúng ta đã biết, con gái Saul là Michal đã đem lòng yêu David. Saul bèn gả Michal cho David, nhưng không phải vì thương con, muốn cho con có hạnh phúc, mà để "Gả con cho hắn để dùng con ta hại hắn, như vậy hắn dễ bị người Philistines giết hơn" (1 Samuel 18: 21). Điều kiện của Saul gả Michal cho David là: phải đi đánh kẻ thù của Saul là dân Philistines, và đồ sính lễ của David là 100 miếng da ở đầu dương vật của người Philistines (Thánh Kinh tiếng Việt viết là "dương bì") (1 Samuel 18: 25). [Chúng ta biết rằng, trong giao ước của Chúa với Abraham, Thánh tổ phụ của các đạo Chúa, có một điều kiện: mọi người Nam sau khi sinh ra được 8 ngày đều phải chịu phép "cắt bì" nghĩa là hớt đi miếng da ở đầu dương vật, nếu không thì ô-tô-ma-tic bị loại ra khỏi dân Chúa và khi chết thì ô-tô-ma-tic đi xuống địa ngục. Chúng ta cũng biết, "dương bì" của Chúa Giê-su đã được cùng lúc thờ phụng tại nhiều nơi trên thế giới.]
Vì Chúa ở cùng David nên ông chấp nhận điều kiện của Saul ngay và Chúa đã giúp ông mang về cho Saul không phải là 100 mà là 200 "dương bì" của dân Philistines để làm đồ sính lễ cưới Michal. Biết rõ là Chúa ở cùng David nên Saul càng sợ và căm thù David (1 Samuel 18: 28-29).
Một hôm, David đang gảy đàn cho Saul nghe (Thánh kinh không nói rõ khi nào thì Saul phục hồi chức vị hầu cận và gảy đàn cho vua nghe của David), Saul lại phóng lao định ghim David vào tường. Nhưng lẽ dĩ nhiên, David lại tránh khỏi vì Chúa ở cùng ông, và chạy thoát thân trong đêm tối về nhà (1 Samuel 19: 9-10).
Đọc đoạn trên trong Thánh Kinh, chúng ta phải hiểu là Saul, vua của dân Israel, muốn giết David, chỉ có cách duy nhất là phóng lao vào David khi David ngồi gảy đàn một mình cho Saul nghe. Saul không hề có vạn quân dưới trướng, hay cận vệ, hay lính canh gác v..v.. để có thể sai bắt David và giết đi nếu muốn. Nhưng "nghệ thuật" đọc Thánh Kinh của chúng ta là để tin chứ không phải để suy luận vớ vẩn, xem nó đúng hay sai, có hợp lý hay không v..v... Trong Công Giáo, dùng đến lý trí để suy luận là một tội nặng, vì phần lớn những suy luận đều ngược với những điều "giáo hội dạy rằng". Giáo hội dạy: "hãy quên mình trong vâng phục" và gần đây giáo hoàng Benedict XVI cũng đã dạy lại “Muốn đến với Chúa thì phải tuyệt đối thi hành “đức vâng lời”. Như vậy đầu óc của con người là thừa, giống như những con chiên, người chăn chiên lùa đi đâu thì phải đi đó, người chăn chiên bảo nói cái gì thì nói cái đó, người chăn chiên dạy cái gì thì phải nhắc lại y chang cái đó.. Điều này chúng ta thấy rất rõ trong bài của Linh Mục Đinh Xuân Minh.
Thế rồi Vua Saul sai quân đến nhà David để bắt đem đi xử tử. Nhờ có vợ là Michal thòng một cái giây qua cửa sổ lúc đêm tối cho nên David tuột xuống trốn thoát (1 Samuel 19: 11,12).
Thánh David chạy trốn đến nhà người bảo trợ là nhà tiên tri Samuel ở Ramah. Biết tin này Saul sai quân đến bắt nhưng cả ba lần quân sĩ đều phải quay trở về vì khi đến nơi thì đoàn quân bị thôi miên rồi nhảy múa ca hát nói những lời tiên tri lảm nhảm như Samuel (1 Samuel 19: 20,21).
Saul bèn đích thân đi đến Ramah để bắt David. Nhưng khi đến nơi, chính Saul cũng bị thôi miên đến độ tự mình lột hết quần áo, trần truồng nằm trên đất suốt một ngày một đêm. Do đó David lại trốn thoát. (1 Samuel 19: 24).
Đến đây chắc các độc giả sẽ cho rằng những chuyện quanh quẩn lẩm cẩm như vậy thì có gì hay mà phải kể. Xin quý vị hãy yên tâm, những đoạn hấp dẫn còn chưa tới. Trên đây mới chỉ là phần mở đầu. Trước khi kể tiếp chuyện ông Thánh David, tôi cần phải nói là, đọc Thánh Kinh là một nghệ thuật và phải có đầu óc suy luận. Bởi vì những cái hay trong Thánh Kinh thường không được viết thẳng ra mà chứa nhiều uẩn hàm (implication). Thí dụ, Thánh Kinh không viết thẳng ra rằng bà Mary không phải chỉ có một con là Giê-su, chỉ nói khéo là “Ông Giu-se chỉ không “tòm tem” với vợ cho đến khi Mary sinh con đầu lòng là Giê-su”. Xin quý độc giả nhớ kỹ: Giê-su là đứa con đầu lòng của Mary. Thánh Kinh cũng không nói thẳng là bà Mary đã sinh nở ít ra là 7 lần mà chỉ viết khéo là: "đây có phải là 4 em trai và các (ít nhất là 2) em gái của Giê-su hay không?". Câu này uẩn hàm bà Mary đã sinh nở ít ra là 7 lần với Giê-su là đứa con đầu lòng. Trong chuyện về Thánh David chúng ta cũng phải "nhìn vào giữa các hàng chữ" mới có thể hiểu hết ý của những tác giả viết Thánh Kinh.
Trở lại chuyện Thánh David. Vì Saul vẫn tìm cách đuổi bắt David nên sau khi Samuel chết, David tụ tập một đám lâu la khoảng 600 người và đi vào vùng đồi núi hoang dã Carmel, sống ngoài vòng pháp luật (outlaws), nói nôm na là làm nghề ăn cướp. Câu chuyện sau đây sẽ cho chúng ta thấy rõ tư cách của David.
Gần vùng David và lâu la tụ tập có một phú hào rất giầu có tên là Nabal, có tới 3000 con cừu và 1000 con dê. Ông ta có bà vợ khôn ngoan và xinh đẹp tên là Abigail. David sai 10 tên lâu la đến "bắt địa" Nabal một các rất lịch sự như sau, nhân danh David: "David vẫn bảo vệ tài sản của Nabal, không đụng chạm gì tới những đầy tớ của Nabal, không tơ hào gì đến của cải của Nabal, vậy xin Nabal hãy cung cấp một ít súc vật và thức ăn thức uống cho tập đoàn của David" (1 Samuel 25: 5-8).
Chúng ta đã biết, trong các thành phố lớn ở Mỹ, có nhiều thương gia cũng được các băng đảng hay Mafia chiếu cố một cách tương tự, nói là để bảo vệ thương vụ của họ, nhưng thực chất là tống tiền. Ở Quận Cam, trong cộng đồng người Việt trước đây sau năm 1975 cũng đã xảy ra chuyện này, không biết bây giờ còn hay không.
Nabal là người cứng đầu, coi David không ra gì, hỏi "Đứa nào là David? và đứa nào là con của Jesse? (bố David)" (Who is David?, and who is the son of Jesse?), rồi từ chối lời yêu cầu của David. Các sứ giả của David quay về và phúc trình sự việc lên David. David nổi giận truyền lệnh cho lâu la: "mọi người hãy đeo gươm vào" và David cũng tự mình đeo gươm, rồi cả đoàn 400 người tiến đến "hỏi tội" Nabal, để lại 200 người giữ hậu cứ. (1 Samuel 25: 13), định giết sạch cả nhà Nabal, không tha một người đàn ông nào hết (1 Samuel 25: 22).
Có người nói cho Abigail biết chuyện, Abigail biết là Nabal đã gây họa vì từ chối không cung cấp thức ăn, nước uống và bánh trái cho một tên tướng cướp nổi tiếng trong vùng. Bà ta bèn vội vàng lấy 200 ổ bánh mì, 2 bầu rượu, 5 con cừu quay, 2 giạ hạt rang, 200 bánh trái vả, chất lên lưng lừa đi đến gặp David, kể tội chồng là người thô lỗ, ngu ngốc, xin David tha cho chồng rồi dâng cho David những phẩm vật mang theo (1 Samuel 25: 23-28). David nhận phẩm vật và chấp thuận thỉnh cầu của Abigail.
Abigail trở về nhà, khi đó Nabal đang tiệc tùng say sưa. Sáng hôm sau Abigail mới kể cho Nabal mọi việc. 10 ngày sau, Thượng đế vật Nabal chết. (1 Samuel 25: 38). Thánh Kinh viết là "struck" nghĩa là "đánh" nhưng tôi dịch là "vật" để phù hợp với quan niệm của người Việt Nam: "Trời đánh, Thánh vật." phù hợp với chuyện Thiên Chúa đã vật nhau với Jacob. Nghe tin Nabal chết, David sai người đến nói muốn cưới Abigail làm vợ. Abigail vội vàng lên lưng lừa (Abigail rose in haste and rode on a donkey), mang theo 5 người hầu, về làm vợ Thánh David (1 Samuel 25: 42).
Đọc đoạn này trong Thánh Kinh, tôi cố vận dụng đầu óc mà vẫn không thể hiểu tại sao "Đức Thánh Cha của chúng ta ở trên Trời" (Our Holy Father in heaven) lại vật chết Nabal. Theo như lời tố khổ của Abigail thì chồng bà ta, Nabal, là người thô lỗ, ngu ngốc. Nhưng thô lỗ và ngu ngốc có phải là một tội để cho Thiên Chúa trừng phạt hay không? Trong lịch sử Công giáo, thiếu gì giáo hoàng thô lỗ, ngu ngốc nhưng Thiên Chúa chẳng vật chết ai cả, chỉ có các giáo hoàng giết nhau mà thôi. [Xin đọc bài “Đây! Các Đức Thánh Cha” trên giaodiemonline.] Ngoài ra, Nabal chỉ có cái tội duy nhất là tiếc của, không chịu đóng hụi chết cho tên tướng cướp David, và đây là quyền của ông ta. Suy đi nghĩ lại tôi thấy luận điệu thần học của ông Hồng Y Nguyễn Văn Thuận quả là có lý: “Chúng ta không được lựa chọn vì công trạng của mình, nhưng chỉ vì lòng từ bi (sic) của Chúa.” "Mầu nhiệm Thiên Chúa" đã vì lòng "từ bi" (sic) mà chọn David, cho nên Thiên Chúa đã vật Nabal chết để tạo cơ hội cho David hưởng, và Thiên Chúa cũng được hưởng chung, vì Thiên Chúa luôn luôn ở cùng David, hương sắc của một bông hoa thuộc loại "cũ người mới ta".
Nhưng đây chỉ là những suy tư trong cái đầu óc thuộc loại "vô thần" của tôi. Tôi hi vọng được nghe lời giải thích của giới chăn chiên Ki Tô Giáo về hành động của Thiên Chúa ở trên. Đừng có mang cái luận điệu bán khai: "đầu óc con người không thể hiểu được những ý định và việc làm của Thiên Chúa" ra nói với tôi, tôi không bao giờ chấp nhận một lối giải thích có tính cách mạ lị đầu óc con người như vậy.
Nhưng đối với giới nghiên cứu Thánh Kinh thì chuyện về David và Abigail ở trên đã gây không ít thắc mắc cho họ và họ đã tìm các giải thích một cách hợp lý. Chúng ta hãy nghe lời bình luận của Frederick Heese Eaton trong cuốn Scandalous Saints, trang 143-144, như sau:
Nếu Thượng đế vật chết Nabal vì Nabal đã gây bất hòa với David thì tại sao ông ta không vật chết Saul vì ông vua này đã nhiều lần định giết David vì ganh tị? Israel thời đó có đầy những tội phạm đủ loại sao Thượng đế không vật chết họ? Thế giới ngày nay cũng đầy những tội phạm, và Thượng đế cũng chẳng vật chết họ, như tất cả chúng ta đều quan sát thấy như vậy. Vậy tại sao Thượng đế lại chọn riêng Nabal để mà vật chết? Câu viết trong Thánh Kinh không phù hợp với các sự kiện.
Do đó, không còn nghi ngờ gì nữa, điều xảy ra là David đã cung cấp cho Abigail một loại thuốc độc nào đó để Abigail đầu độc Nabal. Thánh Abigail chờ 10 ngày sau mới hành động nên tội ác của bà không hiển nhiên. Vậy chính Abigail đã giết Nabal, người mà David ghét, và che đậy vết tích bằng cách nói với kẻ hầu người hạ là Thượng đế đã vật chết Nabal vì cách đối xử của Nabal đối với David. Những nô lệ của Nabal ghét Nabal vì ông ta là người khó tính, cho nên họ tin lời Abigail. Do đó Thánh Abigail và Thánh David đã thoát tội vì thời đó không có những người khám nghiệm tử thi để điều tra những cái chết đáng nghi ngờ.
Ngay sau khi Nabal chết, Abigail đã trở thành vợ của David. Điều này đã được xếp đặt quá kỹ càng chứ chẳng phải là chuyện ngẫu nhiên.
(If God smote Nabal dead because he had a disagreement with David, why didn't God smite King Saul dead because he tried to kill David out of envy? Israel of that day was full of all sorts of criminals, and God didn't smite them dead. The world today is also full of criminals, and God doen't smite them dead, as we all know from observation. Why, then, would God single out Nabal to smite him dead?
This statement in the Bible doesn't hold up in the light of the facts.
Therefore what undoubtedly happened was, that Saint David gave Abigail some poison to put in her husband Nabal's food. Saint Abigail waited ten days before slipping Nabal the death cup so her crime would be less apparent. Then it was that she killed Nabal, whom David hated, and covered her tracks by telling her servants that God had struck her husband dead because the way of the way he had treated Saint David. The slaves hated her husband too because he was a difficult man to work for, so they were not about to disagree with Abigail. So Saint Abigail and Saint David got away with their crim because there were not coroners in Israel to investigate suspicious deaths.
Immediately after Nabal her husband was dead, Abigail became David's wife. This was all to well arranged to be a coincidence.)
Kể ra cách giải thích trên cũng có lý, nhưng đó là cách giải thích khoa học, dựa trên những sự kiện. Còn cách giải thích thần học thì chúng ta phải tin tất cả đều do "mầu nhiệm Thiên Chúa", Thiên Chúa của ông Nguyễn Văn Thuận và tất nhiên của Linh mục Đinh Xuân Minh.
Chuyện Thánh David còn dài, nhưng tôi xin lướt qua vài đoạn để đi đến câu chuyện hay nhất, hấp dẫn nhất, "thánh thiện" nhất trong cuộc đời của Thánh David: chuyện Thánh David và Thánh Bathsheba.
Sau khi Vua Saul và vài người con trai chết trong trận chiến với dân Philistines, David trở về Israel và về bộ lạc Judah của ông khi trước. Nơi đây ông xưng vua. Một người con của Saul, Ishbosheth, cũng xưng vua ở một vùng khác trong Israel. Nội chiến xảy ra trong nhiều năm. Sau cùng, Ishbosheth bị bội phản nên David lên làm vua cả 12 bộ lạc của Israel. Trước khi lấy Abigail, David còn có một người vợ khác là Ahinoam. Nay lên làm vua ông đòi lại được người vợ đầu tiên là Michal, vì trong khi ông chạy trốn thì Vua Saul đã đem Michal gả cho một người khác. Ngoài ra, David còn có nhiều vợ khác nữa và không ít nàng hầu v..v..
Dinh của David ở Jerusalem. Một hôm, vào buổi chiều, David đi ở trên sân thượng của Dinh. Từ đó ông nhìn thấy một người đàn bà rất đẹp đang tắm. (Tôi đoán chừng khoảng cách giữa người đàn bà đang tắm và David phải gần lắm cho nên David mới thấy rõ nhan sắc của bà ta. Quá 100m thì khó mà có thể thấy mặt mũi một người rõ ràng trừ phi David có một cái ống nhòm. TCN). Thánh David bèn cho người đi hỏi xem bà ta là ai? Thuộc hạ về nói: "Đó là Bathsheba, con gái Eliam, vợ của Uriah. (2 Samuel 11: 2,3).
Thánh David chẳng cần biết Bathsheba là vợ ai, ông cho người triệu Bathsheba vào cung và "hiệp thông" với bà ta (2 Samuel 11: 4), hiệp thông thứ thiệt chứ không phải là kiểu hiệp thông giữa giới trẻ Công giáo với nhau ở Sydney mà ông Hồng Y Phạm Minh Mẫn có đôi phần lo ngại vì cái chuyện “cờ vàng, cờ đỏ”..
Chồng Bathsheba là Uriah, một sĩ quan trong quân đội của David, và đang đánh nhau ở tiền tuyến. Do đó, David tự do đi lại với Bathsheba mà chẳng còn phải e ngại gì.
Đến một hôm Bathsheba báo cho David biết là bà ta đã có mang. Chồng đi vắng mà lại có mang. Giải quyết làm sao đây. Thiên Chúa ở cùng David nên David nghĩ ra một kế. Hắn truyền lệnh cho Joab, tướng chỉ huy ở tiền tuyến, phái Uriah về để cho David hỏi hắn về tình hình quân sự, quân sĩ ngoài tiền tuyến. Hỏi xong rồi, David bảo Uriah hãy trở về nhà với vợ, và ban cho Uriah rượu và thức ăn. Thánh David tính rằng, xa vợ lâu ngày, thế nào Uriah chẳng ngủ với vợ đêm đó. Thế là mọi việc sẽ giải quyết xong, vì cái bầu của Bathsheba bây giờ là do Uriah làm ra. Nhưng Uriah lại là người yêu nước bậc nhất, có tinh thần trách nhiệm bậc nhất, có lương tâm bậc nhất, và cũng là kẻ khùng bậc nhất, không chịu về nhà ngủ với vợ đã xa lâu ngày, mà lại ngủ với đám cận vệ của David ngay ngoài cửa Dinh. Biết chuyện này, David gọi Uriah vào hỏi: "Có phải là ngươi xa nhà đã lâu mới trở về, sao không trở về nhà?” (2 Samuel 11: 10). Uriah trả lời: "Tướng Joab của tôi và các quân sĩ đang ngủ trong lều, cắm ở ngoài đồng. Làm sao tôi có thể về nhà ăn uống phả phê và ngủ với vợ. Tôi chẳng bao giờ làm chuyện này." David ra lệnh cho Uriah: "Hãy ở lại đây thêm ngày nay và ngày mai rồi hãy trở lại tiền tuyến", Rồi David cho gọi Uriah vào, ăn uống cùng Uriah, và chuốc rượu cho Uriah say, hi vọng là Uriah sẽ về nhà hiệp thông với vợ như Davd đã hiệp thông với bà ta khi bà ta vắng chồng.. Nhưng đêm đó Uriah vẫn không trở về nhà với vợ. (2 Samuel 11: 13).
Sáng hôm sau, David ra lệnh cho Uriah trở về tiền tuyến, mang theo một mật hàm cho tướng chỉ huy ngoài đó là Joab. Trong thư, David ra lệnh cho Joab: "Hãy phái Uriah đến chỗ mặt trận nặng nhất rồi rút lui, để mình hắn đối phó và có thể bị chết" (2 Samuel 11: 15: Set Uriah in the forefront of the hottest battle, and retreat from him, and he may be struck down and die.)
David tính không sai, quả nhiên Uriah bị chết ngoài mặt trận, do sự phản bội của tướng Joab, theo lệnh của David. Khi nghe tin Uriah chết, Bathsheba than khóc chồng. Than khóc xong (Thánh Kinh tiếng Việt dịch "when her mourning was over là "hết cư tang") bà về làm vợ của David. Cư tang bao lâu? Không ai biết. Nhưng chắc chắn không phải là 3 năm hay 27 tháng, và cũng chắc chắn là không lâu mấy, vì Thánh Kinh viết là "Bathsheba về làm vợ David (khi đã mang bầu. TCN) và sinh một đứa con" (2 Samuel 11: 27). Như vậy chúng ta có thể đoán rằng chắc thời gian cư tang của Bathsheba có thể vào khoảng 1 giờ, 2 giờ hay 1 ngày, 2 ngày gì đó, giống như Abigail, sau khi chồng chết, vội vã về làm vợ David.
Đại khái chuyện Thánh David chỉ có vậy. Tôi xin để quý độc giả tự mình đánh giá đạo đức của nhân vật David trong Thánh Kinh, một nhân vật mà Hồng Y Nguyễn Văn Thuận cũng như Đức Ông Trần Văn Khả đều khoe rằng Chúa Giê-su của các ông ấy thuộc dòng dõi của một "ông vua nổi danh rất đã sinh ra đấng Messiah", một nhân vật mà tín đồ Công giáo Việt Nam thường ngày tụng Kinh Nhật Khóa cầu mong mau "được về quê thật hiệp với Vua David." và ngày nay Linh mục Đinh Xuân Minh dạy các linh mục khác và tín đồ là phải “Chống Cộng Theo Gương David”. Ở Việt Nam cũng như ở hải ngoại đã có nhiều Linh mục theo đúng gương của David, nhưng không phải để chống Cộng, mà để hiệp thông với vợ con chiên, giống như David hiệp thông với vợ của Uriah. [Xin đọc: “Tuyển Tập Tận Thế” của Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Nguyễn Thanh Sơn]
Chắc phần lớn chúng ta sẽ lên án David là kẻ vô đạo đức, lạm dụng quyền thế, mưu mô giết Uriah để cướp Bathsheba. Nhưng có thật là David cướp vợ của Uriah hay không? Đọc kỹ Thánh Kinh, những điều uẩn hàm trong Thánh Kinh, chúng ta có thể thấy rằng Bathsheba cũng giữ một vai trò quan trọng, có khi còn là chủ chốt, trong cái chết của ông chồng Uriah.
Quý vị có bao giờ thấy một người đàn bà hàng xóm tắm truồng ở ngoài sân để cho quí vị nhìn thấy không? Có thể quý vị may mắn hơn tôi chứ riêng tôi, tôi chưa bao giờ thấy như vậy. Ở Saigon, nhà tôi cũng có một sân thượng. Thỉnh thoảng tôi cũng lên đó hóng mát nhưng chưa nhìn thấy bà nào tắm truồng bao giờ. Có lẽ vì khi đó chưa biết đến Thánh Kinh, chỉ sau khi di tản chiến thuật sang Mỹ vào năm 1975, nhờ ơn Chúa Thánh Thần nên mới biết đến cuốn Thánh Kinh. Nhưng tại sao Bathsheba lại tắm truồng ở một nơi mà bà ta biết chắc là David có thể nhìn thấy từ sân thượng dinh của ông ta? Nếu David nhìn thấy bà thì tất nhiên Bà cũng phải nhìn thấy David. Phải chăng bà đã nhiều lần nhìn thấy David ở trên sân thượng, thấy vóc dáng oai hùng của ông Vua mà khi xưa đã đánh bại người khổng lồ, vả lại cũng thừa biết tính nết của David, tính nết mà cả nước đều biết, nên đã lập kế hoạch để chiêu dụ David?
Xa chồng đã lâu, rồi lại thấy ông Vua hấp dẫn hơn một anh sĩ quan quèn trong quân đội, không biết sống chết ngày nào, nên rất có thể Bathsheba đã có kế hoạch đưa David vào bẫy. Cả nước đã biết David là người hiếu sắc, có nhiều vợ và cung tần mỹ nữ, thêm một người có sao đâu. Do đó, theo như tôi suy đoán thì Bathsheba đã thành công trong mưu toan của mình và do đó, phải đồng gánh trách nhiệm về cái chết của Uriah.
Thánh Kinh kể rằng việc làm trên của David không làm cho Thượng đế hài lòng. Nhưng Ngài cũng chỉ sai Nathan đến dạy cho David một bài học về luân lý qua một câu chuyện dụ ngôn. Dạy luân lý cho David thì cũng giống như nước đổ đầu vịt, vì những đoạn tiếp theo trong Thánh Kinh về David cũng chẳng có gì đạo đức hơn. Chỉ có chuyện ông ta làm vài bài thơ, được gọi là Thánh Vịnh hay Thi Thiên, bài nào cũng buồn chán như bài nào, chỉ có mỗi một chuyện vò đầu bứt tai xưng tội cùng Thiên Chúa và ca tụng Thiên Chúa.
Tôi không hiểu tại sao những người như Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, Đức Ông Trần Văn Khả, lại có thể viết những câu ca tụng Thánh David như trên. Tôi cũng không hiểu tại sao trong kinh nhật khóa của Ca-Tô Giáo lại có những câu ca tụng Thánh David cũng như cầu mong được về quê thật hiệp cùng vua David? Tôi cũng không hiểu tại sao trong thời buổi này mà Linh mục Đinh Xuân Minh còn mang một chuyện trẻ con rất hoang đường trong Cựu Ước ra để mà hô hào dân Chúa chống Cộng. Quý vị lãnh đạo tôn giáo trên đọc Thánh Kinh kiểu gì, hay đó chỉ là nhắc lại những điều đã được nhồi vào đầu óc từ khi còn nhỏ. Phần chắc là các tín đồ Công giáo Việt Nam chỉ đọc những bản kinh mà các bậc "lãnh đạo tinh thần" của họ đã viết bậy viết bạ ra để giam họ vào trong vòng mê tín, chứ chính họ thì không bao giờ đọc đến Thánh Kinh, nên chẳng bao giờ biết đến sự thật. Tôi tin chắc rằng họ không hề biết David là ai. "Bề trên" dạy đọc thì cứ đọc, dạy cầu thì cứ cầu, chứ không ngờ thực chất của David chỉ là một tên tướng cướp, một bạo chúa, hoang dâm vô độ, vô đạo đức và cuồng sát. Thật là tội nghiệp cho cả người chăn chiên lẫn con chiên.
Quý độc giả hãy kiếm bài “Chống Cộng Theo Gương Đavít” của Linh mục Đinh Xuân Minh mà đọc. Quý vị sẽ thấy ông Linh mục này quảng cáo hết cỡ cho quyền năng Thiên Chúa của ông ấy, thí dụ như:
- Chế độ Cộng Sản Ðông Âu sụp đổ nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Vì Chúa Giê-su đã nói: „Hai con chim sẻ chỉ đáng giá một cắc, nhưng không một con nào rớt xuống đất mà không được Chúa cha cho phép. Tất cả mọi sợi tóc trên đầu chúng con đều đã được đếm và không một sợi nào trong đó rụng xuống, nếu không được Chúa cha trên trời cho phép“ (Mát-thêu 10, 29-30). Một việc nhỏ mọn như rụng tóc cũng nằm trong qũy đạo tiền định thiên nhiên của Thiên Chúa.
- Cộng Sản Đông Âu sụp đổ là do quyền năng Thiên Chúa. Thiên Chúa đã an bài định liệu, chứ không phải là một „accident“, một sự ngẫu nhiên…
- Kinh thánh đã dẫn chứng (??) nhiều sự tích ngoài sức tưởng tượng con người. Thiên Chúa làm những việc lạ lùng. Ngài làm những việc trọng thể vĩ đại là để chứng minh quyền năng cao siêu của Ngài cho nhân loại nhận biết mà kính trọng tôn thờ.
- Đối với Thiên Chúa thì không việc gì Thiên Chúa không làm được“. (Lc 1, 37), có điều kỳ diệu nào Thiên Chúa không làm được!?“ (Sáng thế 18, 14). Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa, thì mọi sự đều có thể được.“ (Máthêu 19, 26).
Quý độc giả thấy những câu viết trên là của một người đầu óc bình thường hay là của một người điên? Tất cả những gì ông ta viết về Thiên Chúa của ông ta thật ra chỉ là… “đoán mò” Tại sao? Vì ông Linh mục này rất ngu ngơ, không biết cả đến những điều mà Giáo hội Công giáo thường dạy. Theo sách National Catholic Almanac, trang 360, của Công Giáo, chúng ta có một ông God với 23 thuộc tính (23 attributes):
“Phép tắc vô cùng, vĩnh hằng, thánh thiện, bất diệt, bao la mênh mông, không bao giờ thay đổi, không thể hiểu được, không thể mô tả được, vô tận, vô hình, công chính, thương yêu, nhân từ, cao nhất, khôn ngoan nhất, toàn năng, toàn trí, có mặt khắp nơi, nhẫn nại, toàn hảo, cung cấp tinh thần và vật chất cho con người, tối cao, chân thật”
(almighty, eternal, holy, immortal, immense, immutable, incomprehensible, ineffable, infinite, invisible, just, loving, merciful, most high, most wise, omnipotent, omniscient, omnipresent, patient, perfect, provident, supreme, true.)
Trong 23 thuộc tính nêu trên có vài thuộc tính rất đặc biệt, đó là “không ai thấy được” (invisible); “không ai biết được” (unknowable); và nhất là “không ai hiểu được” (incomprehensible). Giáo lý của giáo hội Công giáo La-mã cũng còn nhấn mạnh là cả 3 ngôi Thiên Chúa đều không ai có thể hiểu được “God Cha không thể hiểu được, God Con không thể hiểu được, God Ma Thánh không thể hiểu được” (The Father incomprehensible, the Son incomprehensible, the Holy Ghost incomprehensible).
Cho nên, tất cả những gì ông linh mục Đinh Xuân Minh nói về Thiên Chúa của ông ấy chỉ là đoán mò, sản phẩm của một con người loạn óc, thần kinh bấn loạn, khủng khoảng tinh thần. “Chúa thứ hai” của các con chiên mà còn như vậy, không hiểu đầu óc của các con chiên ở trong những xóm đạo cờ vàng thì ra sao, tôi chịu không đoán nổi.
No comments:
Post a Comment