Lâu nay mọi người đều cảm thấy Triều Tiên có chút gì gần gũi với Việt Nam, nhưng vẫn chưa định hình ra được. Nào phải do từ câu chuyện hai giòng “thuyền nhân” theo chân các hoàng tử nhà Lý của ta lưu vong tị nạn ở đất Hàn vào các thế kỷ 12 và 13; hoặc vì lính của Nam Hàn bị Mỹ ép buộc đã phải qua bắn giết nhân dân Việt Nam trong những năm 1960s... Hình như lich sử của hai tiểu quốc vốn có chung nền văn hóa và tín ngưỡng đông Á này còn có nhiều điểm tương đồng khác mà bụi thời gian của lịch sử che mờ.
Cả hai đều là những dân tộc hiếu hòa khiêm cung muốn được sống yên thân nhưng lại luôn bị những tai họa xâm lăng từ các nước lớn từ gần đến xa, từ thực dân tây phương cũ đến mới. Để giữ vững nền độc lập và các truyền thống dân tộc trước những xâm thực của văn hóa ngoại lai; cả hai dân tộc đều phải luôn vừa sống khéo léo trong ngọai giao vừa kiên cường đánh đuổi quân cướp nước ra khỏi bờ cõi.
Bỗng nhiên gần đây tin tức nóng bỏng về các cuộc xuống đường chống Mỹ ồ ạt của dân Hàn tụ tập đến khỏang 80 ngàn người ở thủ đô Seoul vào ngày 11 tháng 6, mà báo chí Hàn bảo là lớn nhất hơn 20 năm nay, qua vụ tân tổng thống Lee Myung-bak chịu áp lực của Mỹ cho nhập cảng thịt bò với các điều kiện nới lỏng, làm ta không khỏi thắc mắc “cái gì tiềm ẩn đã làm cho dân Hàn chỉ chờ dịp là nổi giận”?
Ai cũng thấy là đời sống dân Nam Hàn trong thập niên vừa qua bỗng vượt cao hơn các nước khác trong vùng nhờ vài ngành kỹ nghệ điện tử, đồ gia dụng, hàng hải, xe hơi vv... tiến bộ nhanh chóng, có thể cạnh tranh được với các nước tiên tiến khác trên thị trường thế giới. Nam Hàn đã đạt được vị trí thứ 13 mạnh về nền kinh tế trên thế giới nhờ hàng xuất khẩu. Rồi trong thập niên gần đây dân Nam Hàn đua nhau sang Việt Nam đầu tư làm ăn; đàn ông thì đi lấy vợ Việt; phim ảnh Hàn tràn ngập thị trường Việt Nam; rồi các tài tử, ca sĩ, minh tinh Hàn thỉnh thoảng sang giao lưu đã làm cho biết bao cô cậu Việt choai choai lẫn xồn xồn mê mệt, đòi bắt chước cho theo kịp lối sống Hàn.
Có chàng Việt kiều về thăm quê hương kể câu chuyện tiếu lâm ở bàn nhậu nghe vui đáo để:
“Anh có biết là phong trào lấy tên Hàn hiện nay ở Việt Nam đang lên cao hay không? Học đòi theo tên Tây tên Mỹ với John Trần, Jack Lê, hay Nancy Nguyễn, Natalie Phạm xưa quá rồi! Này nhé như cậu này, cô này bữa nay còn có tên Hàn độc đáo lắm đó!”
“Tên Hàn gì vậy?”
“Cậu này mới đổi tên là Choi Song Yong; cô này có tên An Song Yong; tên này tên là Bak Song Hip; bố kia là Roh Moo Hyun dựa vào tên của tổng thống Nam Hàn!”
“Ngộ quá há; nghĩa là sao?”
“Ồ cái ông Ziệt kiều này quê quá; zậy mà không hiểu hả? Này nhé: Choi Song Yong là ‘Chơi xong thì giông”, An Song Yong là Ăn xong cũng giông luôn; Bak Song Hip là Bắt được là hiếp liền; Roh Moo Hyun là Rờ Mò và Hun! Hàn là zậy í mà.”
“Thiệt hết ý!”
Câu chuyện bình dân cho thấy sự giao lưu văn hóa ngày nay giữa hai dân tộc đã thân mật đến độ nào. Vậy thì cớ sao với đời sống sung túc như thế dân Nam Hàn vẫn chưa hài lòng hưởng thụ? À thì ra; ngó zậy mà không phải zậy! Tây đã từng có câu “Không phải thứ gì lấp lánh đều là ... vàng cả đâu” Đừng bé cái nhầm!
Theo mấy bản tin trên internet thì trước đây Nam Hàn là nước nhập thịt bò của Mỹ đứng hàng thứ 3 trên thế giới, thương vụ lên đến 1 tỷ đô-la mỗi năm cho đến khi dịch bò điên phát hiện ở tiểu bang Washington vào năm 2003 làm việc nhập cảng bị khựng lại.
Mọi việc lại xảy ra dưới thời tổng thống Roh Moo Hyun, một người ương ngạnh không chịu cúi đầu vâng lời Mỹ. Ông đã từng hãnh diện tuyên bố là không bao giờ trở thành "a Korean leader, kowtowing to the Americans." Đã vậy ông lại còn bày tỏ nhiều cảm tình với đồng bào mình ở Bắc Hàn, và đã cho phép nhiều cuộc hội ngộ của những gia đình bị phân ly do cuộc chiến Triều Tiên vào những năm 1950s. Vì thế mà tổng thống Roh Moo Hyun bị giới truyền thông Mỹ lên án là thiên tả và sự giao hảo với chính quyền Bush không mấy mặn nồng.
Dĩ nhiên là chú SAM không thể chịu bó tay; và từ lâu ai cũng biết chính trường ở các nước nhược tiểu chỉ là trò đùa của Mỹ. Cái trò tự do, dân chủ, phổ thông đầu phiếu vv... chỉ là những mánh khóe lừa bịp quần chúng để những đồng đô-la làm việc khuynh đảo sắp xếp ở hậu trường trong việc phế lập chóp bu giữa đám tay sai tranh giành miếng đỉnh chung. Vả lại tiền của và sinh mạng của Mỹ đã đổ vào Nam Hàn quá lớn nên không thể để cho ‘tụi cao ly kim chi’ này giỡn mặt được. Bộ các chú quên là quân đội Mỹ đang đóng dọc ở phía nam vĩ tuyến 38 để làm gì? Không lẽ đi du hí? Tòan là những căn cứ chiến lược nằm quanh thế giới; và kinh tế Nam Hàn nhờ vào tiền của lính Mỹ này tiêu xài cũng đáng kể lắm chứ!
Còn nhớ miền Nam Việt Nam trong 20 năm sống dưới bàn tay của Mỹ ai lại không ngao ngán xem các màn trình diễn tự do dân chủ, bầu cử để thiểu số Ca-tô lên cai trị đại đa số dân không theo đạo; lãnh đạo thì cứ bị thay đổi như miếng giẻ rách, thậm chí còn cho đi chầu Chúa bất đắc kỳ tử ngang xương. Trị giá sinh mạng của các ‘ngài tổng thống’ này không bằng miếng “kẹo cao su” chứ đừng nói đến “kẹo đồng”. Nào ai quên được vai trò nham hiểm lạnh lùng của các quan thái thú đại sứ và khâm sứ tòa thánh bên sau những sự cố này? Dù biết được nhiều bài học lịch sử đắng cay nhưng hiện nay vẫn còn nhiều tên Mỹ-Mít lêu bêu ở hải ngọai ham được lọt mắt xanh của chú SAM để may nhờ “ơn trên phù hộ” được sớm bồng về làm ‘thằng người có đuôi” (tức vĩ nhân) rởm tay sai ngoan ngoãn.
Trở lại chuyện Hàn; đợi đến khi thời thế ‘phổ thông đầu phiếu’ vào tháng 12, 2007 thì chỉ qua vài màn phù phép chính trị diễn tuồng, chú SAM đưa Lee Myung-bak lên ngôi. Hệ thống truyền thông Mỹ được lệnh đánh bóng ông Lee này (chẳng biết có dính líu gì đến Lý thừa Vãn năm xưa hay hậu duệ của các hòang tử nhà Lý lưu lạc của ta?) lên tít tận trời xanh vì thân Mỹ. Ngày 19 tháng 4, Bush mời Lee đến khu nghỉ mát của tổng thống Mỹ tại Camp David, mà báo chí liền khều một câu nhẹ đó là ‘niềm vinh dự lớn’ vì ít chính khách thế giới được ưu đãi như thế và hạng như cựu tổng thống Hàn Roh Moo Hyun thì còn lâu. Ai bảo truyền thông của Mỹ rất là vô tư độc lập?
Chẳng hiểu trong cuộc ăn chơi ở Camp David ‘phê’ tới đâu, họăc bị dao kê vào cổ như thế nào mà Lee gật đầu lia lịa cho phép nhập cảng thịt bò Mỹ, vô điều kiện, có xương họặc không xương và mọi loại tuổi vào Nam Hàn chỉ qua kiểm nghiệm sơ sài là đủ.
Điều này đã gây ra cuộc biểu tình rầm rộ nói trên, khởi đầu chỉ do một số nữ học sinh ‘thắp nến cầu nguyện’ ở trung tâm Seoul từ ngày 2 tháng 5 và lớn dần cho đến sáng 11 tháng 6 thì biến thành biển người. Khi đòan tuần hành tiến đến dinh tổng thống thì gặp phải một bức tường cản ngang bằng các containers to lớn có bôi dầu để thanh niên không thể trèo lên được. Gặp chướng ngại, dân biểu tình đã viết những câu lên giấy dán lên bức tường sắt: “Đây là biên giới mới của nước ta. Kể từ đây trở đi là tiểu bang Nam Hàn của Mỹ”.
Qua một bản tin của phóng viên Choe Sang-Hun thì người dân biểu tình phản đối chỉ vì lòng tự hào dân tộc bị tổn thương, chứ trọng điểm chẳng phải chuyện thịt bò bị bệnh hay không; vì giá thịt Mỹ lại rẻ chỉ bằng một nửa của thịt bò nội địa. Họ muốn thử xem các nhà lãnh đạo Hàn có can đảm kháng cự lại áp lực của siêu cường như Mỹ hay không. Đất nước họ đã từng bị các nước lớn lân bang liên tục xâm lăng cho nên trong thâm tâm họ luôn mang một ác cảm và nghi ngờ mưu đồ của các cường quốc khác cho dù đó là ‘đồng minh’ Hoa Kỳ. Họ đã hát lên những bài ca hãnh diện về truyền thống của các vương triều cổ xưa hùng mạnh. Bà nội trợ Kim Sook Yi, 35 tuổi bảo “Điều mà Lee làm có khác nào vua Hàn ngày xưa phải đi triều cống hoàng đế Trung Quốc. Nay thì ta lại đi triều cống Washington. Thực là nhục nhã, một gương xấu cho con trẻ Hàn.” Một phụ nữ khác hét lên "Lee Myung Bak là tên gian tặc Lee Wan Yong!" Ở Hàn ai cũng biết Lee Wan Yong vốn là đại thần phản quốc của vương triều Hàn ở đầu thế kỷ 20 đã giúp quân xâm lăng Nhật sáp nhập Cao Ly làm thuộc địa.
Dân Hàn thường lưu truyền qua các thế hệ bài hát “Đừng để bị Nga lừa. Đừng tin bọn Mỹ. Coi chừng tụi Nhật quay lại.” Họ không quên được nổi đau của đất nước bị phân chia bởi Mỹ và Liên Xô thành hai miền bắc Cộng sản và Nam thân Mỹ, sau khi đánh đuổi được quân Nhật xâm lược hồi thế chiến thứ hai. Sáu năm trước, khi một chiếc xe quân sự Mỹ cán chết hai cô gái Hàn đã làm bùng cháy tinh thần chống Mỹ của dân Hàn vì sự hiện diện của họ trên đất nước Hàn là một sự sĩ nhục quốc gia.
Choi Jin, giám đốc của the Institute of Presidential Leadership tại Seoul nhận xét tổng thống Lee thì quá hăng say với chính sách thực dụng trong việc giao hảo với Mỹ, đã xem nhẹ lòng tự hào dân tộc của nhân dân Hàn. Những khó khăn của tổng thống tiền nhiệm Roh là mang quá nhiều tinh thần dân tộc; còn Lee thì lại không hề có chút nào.”
Đang lúc lòng sôi sục chống Mỹ dân Hàn lên cao thì Alexander Vershbow, đại sứ Mỹ tại Nam Hàn đã thối mồm tuyên bố một câu rất phản cảm: “Chúng tôi mong rằng dân Hàn nên bắt đầu tìm hiểu thêm về khoa học và các sự kiện về thịt bò của Mỹ.” Thế là hôm sau một làn sóng chống đối nổi lên dữ dội, báo chí và chính giới gọi lời tuyên bố của quan thái thú Mỹ là một “lời sĩ nhục dân Hàn” buộc Vershbow phải xin lổi và bảo là lời nói của ông bị hiểu lầm.
Jeon Sang Il, một nhà xã hội học tại Sogang University tuyên bố: “Ngày nay chỉ có hai tên bồi Mỹ ở Nam Hàn. Một là Lee Myung Bak và người kia là Vershbow. Họ đã khơi dậy lòng chống Mỹ của dân Hàn với những gì họ đã làm và đã nói.”
Phụ tá Bộ trưởng Nông nghiệp của Mỹ Chuck Conner đã gặp các viên chức đối nhiệm của Hàn tại USDA sau đó để nghe tường trình về phản ứng của dân Hàn, nhưng lại khẳng định không chịu tái thương thuyết về những thỏa thuận trước đó về vụ thịt bò. Chính quyền Mỹ cương quyết như thế vì biết rằng vụ thịt bò có ràng buộc với một thỏa ước riêng về mậu dịch tự do song phương giữa hai nước chưa được Quốc hội Mỹ thông qua. Dĩ nhiên các ông dân biểu Mỹ được dịp nhảy vào đe dọa Nam Hàn là thỏa ước ấy có thể bị cản trở nếu vụ thịt bò không giải quyết êm xuôi. Điều này cho ta thấy mọi việc trên đời không đơn giản như ta nghĩ.
Qua câu chuyện, ta thấy rằng hình như đời sống của nhân dân Nam Hàn hiện nay tựa như con chim ở trong cái lồng sơn son thiếp vàng dán đầy chữ “tự do, dân chủ, nhân quyền” của ông chủ Mỹ; có đủ thóc ăn nước uống nhưng không thể tự ý mình tung bay ra ngòai bầu trời bao la được và làm những điều mình muốn; và phải chịu những căng thẳng áp lực liên tục nên chỉ chờ dịp là... xì hơi. Nhân đó ta nên tìm hiểu đôi chút về cái xã hội đầy phức tạp này để nhân dân ta học được bài học “phồn vinh giả tạo” do Thiên chúa trao cho và có quyền lấy lại khi Chúa muốn. Thiên chúa ở đây chính là bọn bạch quỉ tây phương, mà bầy giáo sĩ thường hay lừa bịp rao giảng.
Thiên chúa này vốn nhảy ra từ các đầu óc mê tín của dân Do thái du mục sơ khai cách đây khoảng 3 ngàn năm. Đến thế kỷ thứ 4, hòang đế La-mã Constantine I liền dùng hình ảnh ấy để làm biểu tượng cho sức mạnh thống trị vô địch của mình – Thiên Chúa chính là Ta – và lập ra một bộ phận tuyên vận tâm lý chiến, mà sau này trở thành hàng giáo sĩ Vatican, biên tập hai bộ kinh để biến nó thành một tôn giáo. Từ đó việc bành trướng các đế quốc tây phương đồng nghĩa với mở mang nước Chúa, nguồn gốc là đế quốc La-mã.
Nhiều người nghiên cứu lịch sử đạo Ca tô La Mã lấy làm thắc mắc tại sao Giáo Hội Vatican không hề phong thánh cho một nhân vật đã có công to lớn là đã dựng lên đạo này. Thực ra thì Constantine khôn bỏ mẹ, làm con Thiên Chúa (Thiên tử) ông ta còn chê, bởi chưa bao giờ ông ta nhận mình là con của Thiên Chúa cả; mà lại lệnh cho ban biên tập ghi vai ấy giành cho Jesus, tên tử tội đã bị lính La-mã đóng đinh trên thập giá ở đồi sọ Jerusalem về tội phản loạn hơn 3 thế kỷ trước đó. Ngay cả Constantine còn chẳng biết rõ mặt mũi và lý lịch của Jesus nữa. Nhưng ‘who cares? ’Vì sao? Vì Constantine đã nghe đến điếc tai là anh nào chiếm được ngai vàng cũng đều xưng mình là “Thiên tử” cả. Riêng ở Trung quốc, nếu đếm Thiên tử thì có đến mấy vạn. Không lẽ Thiên Chúa chơi bời loạn quá, để lại con rơi con rớt khắp nơi? Anh nào, màu da nào mới thực sự là con của Thiên Chúa đây? Nhưng chỉ có một Thiên Chúa mà thôi; và chính đó là Ta, là Constantine đang là Hòang đế La Mã đầy uy vũ. Còn tên nào muốn tự xưng mình là “con của Thiên Chúa” thì cứ mặc. Vatican không thể phong đại thánh cho Constantine được, bởi làm thế thì ông còn đứng dưới Jesus ư? Còn lâu. Thế là trái với ý của Constantine rồi còn gì! Bố tên nào dám?
Nếu ta không nắm được dụng ý chính trị thâm độc này của Constantine khi cho lập “đạo Ca-tô La Mã” là hiểu sai hết bản chất của đạo này và bị cái hệ thống thần học nhảm nhí của nó mê hoặc. Chỉ có Vatican và bọn lãnh đạo các đế quốc tây phương là được “tâm truyền” mà thôi, nên bọn họ luôn mỉm cười, hô hào mở mang nước Chúa theo đúng sự truyền thừa của Tổ sư Constantine.
Sau đấy, kể từ hình thành từ thế kỷ thứ 4, thì Chúa còn quanh quẩn ở châu Âu núp trong thành Vatican, Chúa háo sát háo chiến đánh đấm lung tung hết dìm châu Âu vào một thời kỳ dài tối ám, mở mấy cuộc “thập tự chiến” qua Trung đông, rồi kéo tàu chiến sang các châu khác chiếm đất làm thuộc địa đến thế kỷ 20. Trên con đường Chúa đi, mang theo “lưỡi gươm và thập ác”; ân sủng, phúc âm hay cứu rỗi... đâu chẳng thấy mà chỉ toàn thấy máu đổ thành sông, xương cao thành núi, và bao thành lũy, đền đài, văn hóa khác đều bị hủy diệt tan tành. Đặc biệt là Chúa chẳng nể nang gì đồng bào Do thái của Giáo chủ Jesus mà truy tận diệt tuyệt. Vẫn chưa hả hê, Chúa còn tiếp tay với Đức Quốc Xã nướng luôn khoảng 2 triệu dân này trong các trại tập trung. Mối thù này dân Do thái không quên, chỉ chờ ngày trả hận cho hả hê; và ngày ấy đã đến.
Vì Chúa ở Vatican càng già nua càng độc tài và độc ác, nên trong đồng đạo đã xảy ra nhiều cuộc nổi dậy. Vào thế kỷ thứ 7 có Mohammed lập ra Muslim đổi tên Thiên Chúa thành Allah; vào thế kỷ thứ 11 Chính thống giáo dọn ra riêng phía đông; vào thế kỷ 16 nước Anh ly khai lập ra giáo hội Anh giáo riêng, và ở Đức, giáo dân nổi dậy lập đạo Phản thệ Tin Lành. Đến thế kỷ 17 tín đồ đạo này bồng bế ông Thiên Chúa xuống thuyền trốn chạy qua vùng đất mới châu Mỹ, và dân Do thái cũng theo đó bám theo. Cũng chính dân Do thái, như Karl Marx, về sau đã lập ra chủ nghĩa vô thần đã đánh sập thần quyền của Chúa Vatican.
Sau đại chiến thứ hai, Thiên Chúa ở Washington đã đại thắng và thống trị được phần lớn thế giới để làm làm cha thiên hạ thay thế cho Chúa Vatican; rồi lại vẫn tiếp tục đi mở mang nước Chúa nhưng nay dưới bộ áo mới gọi là Tin Lành, chẳng biết đến bao giờ mới thôi. Dĩ nhiên bên sau hậu trường chính trị, kinh tế, chính sách của Mỹ đều lấp ló bóng dáng của những tên đầu xỏ tài phiệt Do thái giựt dây. (Chuyện bí hiễm này sẽ được đề cập trong một dịp khác).
Ta đã thấy ngày nay quyền lực của đám thiểu số Do thái này chỉ dựa vào đồng đô-la đã chi phối đời sống, chính trường, văn hóa và tôn giáo của thế giới như thế nào. Chỉ riêng kỹ nghệ tuyên truyền báo chí, truyền thanh truyền hình, âm nhạc, phim ảnh vv… đều nắm gọn trong tay của bộ máy điều hành khủng khiếp của họ. Từ đó họ đã nhào nặn, vo tròn bóp méo tin tức, tẩy não quần chúng thế giới để tin theo những chính sách có lợi cho Tây phương và đặc biệt là Mỹ và Do thái. Ngay cả mấy anh nối ngôi Giáo Hòang ở Vatican mà ngày xưa đã hành hạ tổ tiên họ còn phải cúi đầu theo lệnh đến thăm các lò thiêu Auschwitz, đặt vòng hoa tưởng nhớ nạn nhân, và mấy anh Tin Lành còn nhận tiền để lập các giáo hội hỗn hớp mới Judeo-Christian nữa. Ôi luật nhân quả luôn vận hành, lưới trời tuy thưa mà không thoát được.
Nhiều nước nhỏ sau bao nhiêu thập kỷ sống dưới sự chi viện của đồng đô-la và áp lực của kỷ nghệ võ khí siêu hạng của Mỹ, nhất là đám lãnh đạo tay sai ở các “tiểu quốc bưng bô” đã không hết lời ca tụng những “thành tựu phó sản” của tân mẫu quốc. Và thứ gì của Chúa Washington ngôn ra đều được các bộ máy tuyên truyền con nhai lại kỹ lưỡng mà không cần phải gạn lọc, tựa như “phản xạ Pavlov về tư tưởng”. Lắm khi lại còn lấy làm hãnh diện được giao cho nhiệm vụ “nhai lại” ấy, cứ như con chiên được phục vụ Chúa Vatican và Chúa Washington sau khi nhai lại mấy cuốn “kinh đạo ... dụ”.
Họ không hề nhìn thấy cái đạo đức giả và lừa mị trong những chiêu bài “tự do, dân chủ, nhân quyền” là đế quốc luôn có “double standard” khi thực hành những điều hứa hẹn ấy; chỉ tôn trọng với công dân của mình vì bị ràng buộc bởi hệ thống tổ chức quyền lực mà thôi; còn đối với các nước mà mình muốn phá họai thì chỉ chơi toàn luật rừng xanh. Hãy thống kê xem bom đạn của bọn tây phương hay của Mỹ đã giết bao nhiêu người thuộc các dân tộc trên thế giới trong chỉ vài thế kỷ chỉ vì các chiêu bài ấy?
Chính trong bối cảnh này mà ở thế kỷ 16, Việt Nam bị Chúa Vatican đến hảm hiếp đến tả tơi; mà bọn tay sai ca tụng là đến để “khai hóa bằng văn minh Ki-tô”, rồi lại trao sang cho Chúa Washington làm tiếp. May nhờ tài lãnh đạo tài tình của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong công cuộc chiến đấu giải phóng đất nước nên đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 con cháu đã đạp cho các Chúa ra biển khơi, chạy không kịp mặc quần, mà thống nhất được giang sơn gấm vóc của cha ông.
Còn dân Hàn thì thật đáng tội; họ đã gặp phải Chúa Washington bám trụ dai hơn; lại học được bài học tại Việt Nam nên khôn ngoan hơn Chúa Vatican trước đây, vì nay không những Chúa cầm “lưỡi gươm và thập ác” mà lại còn ôm “bao đô-la” xâm nhập vào xã hội, dưới tên “đầu tư kinh tế” nữa, nên xem bề còn lâu dân Hàn mới giải phóng và thống nhất đất nước được như Việt Nam. Chỉ mới từ sau cuộc chiến Triều tiên vào năm 1953 mà dân Nam Hàn ào ào đổi đạo để chạy theo đồng đô-la của Chúa Washington mệt nghỉ thì đã lậm lắm rồi. Xem bề sách lược mở mang nước Chúa kiểu mới này có vẻ theo đúng bài bản “bàn tay sắt (lưỡi gươm và thập ác) bọc nhung (đô-la)” hiệu quả hơn nhiều. Việc mở mang nước Chúa ở Nam Hàn do Chúa Washington chỉ đạo trở thành khuôn thước cho các giáo sĩ truyền đạo khác noi theo để tiến vào các nước khác ở Á Châu.
Từ bao đời sách lược của Chúa tây phương là, muốn làm dân mới đổi đạo là cứ nhảy vào tàn phá đất nước của chúng cho tan nát để chúng thực kiệt quệ, đói rách, xóa sạch vết tích văn hóa bản địa; rồi từ từ đem thực phẩm và thập ác đến chiêu dụ sau. Dân Hàn có thể phân bua: “Mấy ai mà không mê tiền? Theo đạo có gạo mà ăn! Tại mấy ông sư Phật giáo vừa nghèo quá vừa cứ lim dim mũ ni che tai mãi nên tụi tui mới phải theo Chúa chứ bộ; đừng trách tụi tui tội nghiệp. Chuyện giải thóat hay lên thiên đàng hãy bàn sau. Ăn no mặc ấm trước cái đã.”
Châu Âu có câu chuyện cổ tích rất được ưa chuộng là “Cô bé quàng khăn đỏ” gốc từ trong tuyển tập của Charles Perrault ở thế kỷ 17; về sau đươc lan truyền khắp thế giới. Đó là chuyện dụ dỗ giữa con chó sói và cô bé chòang khăn đỏ. Ý nghĩa luân lý của nó, Perrault bảo (xin trích câu tiếng Anh): “I say Wolf, for all wolves are not of the same sort; there is one kind with an amenable disposition — neither noisy, nor hateful, nor angry, but tame, obliging and gentle, following the young maids in the streets, even into their homes. Alas! Who does not know that these gentle wolves are of all such creatures the most dangerous!” (Trời ơi, ai mà không biết những con chó sói hiền lành đó lại là giống nguy hiểm nhất !)
Đó cũng chính là hòan cảnh của các nước nhỏ thân Mỹ, như Nam Hàn chẳng hạn, một cô bé choàng khăn đỏ đã gặp phải con sói Chúa Washington thì chỉ còn có từ chết đến bị thương mà thôi.
Như vậy, cái vẻ hào nhóang phồn vinh của Nam Hàn nếu xét kỷ thì đúng thực là “giả tạo” vì bao nhiêu kỹ thuật, tiền bạc đầu tư đa số đều nằm trong tay của các chủ nhân ông Yankee, và các ông “mục sư Tin Lành” nham hiểm, cộng thêm khoảng 40 ngàn quân Mỹ đóng thường trực ở phía nam ví tuyến 38 từ năm 1953 có khác gì quân La-mã đóng ở Jerusalem. Sự phồn vinh kia đều do chú SAM hay Thiên Chúa Washington ban cho cả, và dĩ nhiên Chúa muốn cho sập tiệm lúc nào mà chả được. Thử hỏi dân Hàn có dám làm cho Chúa nổi giận hay không?
Như đã nói trên, Chúa Vatican đã quá già và đang ở trong Viện dưỡng lão châu Âu không còn làm nên cơm cháo gì; nhưng Chúa Washington vẫn không quên công lao xưa đã mở đường xâm lược và ảnh hưởng còn sót lại trên đám con chiên mù ở các nước nghèo trong đó có Việt Nam nên còn giao cho vài nhiệm vụ bảo vệ gác cửa để sống qua ngày. Thỉnh thỏang đại diện của Chúa Washington cũng ghé qua Vatican thăm viếng ủy lạo, chứng tỏ mình còn quan tâm như Bush mới làm một cử chỉ xã giao vào ngày 13 tháng 6 năm 2008 vừa qua.
Nhưng theo đúng qui luật tự nhiên thì cái gì đạt đến cực điểm rồi phải tàn, tương tự như đế quốc La-mã sau khi bành trướng quá mức đã trở thành một con quái vật tham tàn luôn đòi hỏi được thỏa mãn, nhưng đến một lúc tài nguyên cạn kiệt thì tự nó phải gục ngã. Có đế quốc nào hùng mạnh miên viễn đâu? Phổ, Pháp, Anh? Đời sống sung túc giàu mạnh của xã hội Tây phương, nhất là Mỹ đều dựa vào súng đạn vũ khí và các động cơ chạy bằng xăng dầu. Thử tưởng tượng nếu hết xăng dầu thì nền kinh tế của tây phương sẽ như thế nào? Vì thế mà các Chúa, nhất là Chúa Washington hiện nay, phải luôn bận rộn xách “lưỡi gươm” gây hấn khắp nơi để vơ vét, và nhất là các xứ Ả Rập nhiều mỏ dầu. Đó cũng là bài bản của những vở tuồng “terrorists” đang diễn trên thế giới. Dĩ nhiên, theo sau lính viễn chinh tây phương đều có các “giáo sĩ đạo đức... giả” ôm mấy cuốn “kinh đạo... dụ” để lôi kéo tân tòng. Giả thiết là Chúa Washington thống trị được vùng Trung đông và hút sạch các mỏ dầu đến một lúc chúng cạn kiệt thì điều gì sé xảy ra? Tự thân của nó sẽ sụp đổ khi cung không còn để thỏa mãn cho cầu. Hiện nay động đất xảy ra liên miên trên địa cầu vì các bọng dầu khí vốn nằm sâu làm ổn định địa tầng bị khai thác quá nhanh làm mất thế quân bình.
Qua bài học của Nam Hàn, chợt nhớ một đoạn báo phỏng vấn một ông tướng Việt Nam, Thiếu tướng Nguyễn Đồng Thoại, đăng trên Báo Pháp luật TP.HCM ngày 1/5/2006; và những câu trả lời của ông thực thấm thía và mong rằng các nhà lãnh đạo của Đảng và Nhà nước Việt Nam đều vẫn còn ôm ấp những điều tốt đẹp như vậy:
Có lần một viên Trung tướng Mỹ hỏi tướng Thoại:
- “Tôi vẫn luôn ray rứt với một câu hỏi là vì sao chúng tôi không thắng được các ngài.” - "Đối với các ngài đó là sự ray rứt, nhưng đối với chúng tôi thì nó đơn giản lắm, như hai cộng với hai là bốn ấy". - "Tôi không hiểu ngài thiếu tướng nói gì?" - “Lý do đơn giản nhất là các ngài chọn và đánh giá sai đối phương. Các ngài đánh giá chúng tôi chỉ dựa trên quân số của quân đội chúng tôi, dựa trên trình độ phát triển của nền kinh tế, nhất là vũ khí trang thiết bị, nhưng sai lầm lớn nhất của các ngài là các ngài không đánh giá cả dân tộc chúng tôi. Dân tộc đó có nền văn hoá hàng ngàn năm. Cái cốt lõi của sức mạnh ấy là lực lượng vũ trang của chúng tôi được “nền văn hoá hàng ngàn năm” hun đúc nên: Bố hy sinh thì con đứng lên cầm súng, con hy sinh thì cháu tiếp tục lên… “Thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ - lời kêu gọi của Chủ tịch Hồ Chí Minh ấy là lời núi sông, non nước.” |
À thì ra dù cho ngày nay Việt Nam ta không theo kịp kinh tế (do Chúa Washington ban cho) Nam Hàn, nhưng ta “Thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ.” Ta vẫn còn hơn Nam Hàn nhiều thứ lắm. Làm cho đất nước chóng giàu mạnh chỉ cần một thời gian ngắn, chứ một khi nước mất thì biết bao lâu mới giành lại được. Vậy bài học Nam Hàn cho ta kết luận được điều gì? Sống phồn vinh trong bàn tay Chúa ban dù từ Vatican hay Washington vẫn chưa phải là hạnh phúc chân thật trừ phi điều đó do tự chính dân tộc mình làm ra trong một đất nước hòan tòan độc lập. Vậy còn có gì quí hơn độc lập tự do?
Nhiều người lo lắng cho con thuyền Việt Nam trước bao nhiêu sóng gió bảo bùng liên tục lao đến từ các Thiên Chúa Vatican và Thiên Chúa Washington, hay nhà cầm quyền nước ta sẽ mềm lòng trước những lời dụ dỗ đường mật của các Chúa; nhưng ta nên tin tưởng vào sự lèo lái sáng suốt của một tập thể lãnh đạo đất nước vốn đã được tôi luyện bằng xương máu của cả dân tộc có “nền văn hoá hàng ngàn năm”, chứ có phải một vài tên chóp bu lêu bêu phất phơ đầu đường xó chợ đã được ngọai bang đặt lên làm tay sai như trước đây đâu. Hãy vững tâm và làm hết sức mình cho một tương lai đầy xán lạng của tổ quốc Việt Nam bên trời đông!
Thiên Lôi
Tháng 6, 2008