Friday, June 13, 2008

Trí thức không bằng củ khoai

Vì dòng máu nô lệ cho người da trắng trong người quá mạnh nên nhiều người Việt Nam hoàn toàn mất khả năng đối kháng với người da trắng là chủ của họ. Họ hoàn toàn mất hết lý trí để thấy được cái sai của chủ nô da trắng của họ, vì người chủ nô trong mắt của họ là quá vĩ đại! Khi có bất cứ tranh chấp gì giữa chủ nô da trắng và người nô lệ Việt Nam, bên đúng phải là chủ nô da trắng của họ.
Đối với những vụ tranh chấp này, họ suy xét không phải bằng lý trí và sách vở mà là bằng tình yêu thương, sự ngưỡng mộ đối với chủ nô da trắng của họ. Học hành làm gì mà dám phán xét một chuyện có liên quan đến độc lập thống nhất của cả một dân tộc, hàng mấy triệu sinh mạng của đồng bào bằng hai chữ "nếu như" vô trách nhiệm như thế?
Đầu óc của loại trí thức nô lệ dại tây này khi đụng tới những lỗi lầm của tây thì nó sẽ trở thành củ khoai ngay!
Em Phiếu không thấy rằng người da trắng Đức không sáng mắt khi dám tấn công TRƯỚC MỘT LƯỢT mấy cường quốc hùng mạnh nhất thế giới trong đó có Liên Xô là một liên bang có lãnh thổ trải rộng 1/6 quả địa cầu để cuối cùng phải chịu mang vạ bị những cường quốc thắng trận đó xâu xé? Ngược lại em ấy lại thấy đắc ý rằng người Đức sáng mắt khi không chống lại sự xâu xé đó? Đang thọ án cái tội xâm lược người ta mà chống cái gì em?
Em Phiếu cũng không thấy rằng Mỹ không sáng mắt khi ỷ mạnh dắt một đám côn đồ chư hầu khác đem quân vào Việt Nam như chỗ không người. Mỹ không sáng mắt khi không thấy rằng Việt Nam ngoài một thiểu số có máu nô lệ dại tây thích cho tây nắm đầu ra còn có đa số không thích cho bất cứ ngoại bang nào nắm đầu. Những người này sẵn sàng hy sinh đến người cuối cùng để giành độc lập và thống nhất vì họ đã quá chán chê với thân phận làm nô lệ tay sai bị người da trắng chà đạp trên chính quê hương họ cả trăm năm rồi.
Ngay cả những người da trắng cũng đã nhận ra sai lầm của họ đối với Việt Nam và họ đã viết rất nhiều sách để mong được sòng phẳng với lương tâm của họ, nhưng lại có một đám người Việt mang trong đầu tư tưởng nô lệ dại tây thương chủ hơn cả chủ vẫn khư khư rằng người Việt Nam chống ngoại xâm giành độc lập thống nhất là một sai lầm!
Ngày nào tư tưởng nô lệ dại tây này còn lưu truyền thì làm sao chính quyền có thể lỏng lẻo ra được?
Một trong những cuốn sách nói về sai lầm của Mỹ này là: "Our Ho: Fact and Fiction", của Alan Truscott, một người bảo thủ ủng hộ cuộc chiến của Mỹ ở Việt Nam, chứ không phải là một người tiến bộ chống chiến tranh. Trong đó có nói đến những sự thật như:
Bác Hồ đã hợp tác chặt chẽ với phe Đồng Minh trong Thế Chiến II vì tin vào những lời tuyên bố tôn trọng độc lập của các dân tộc thuộc địa của phe này.
Tác giả nhận thức rằng Mỹ đã phản bội Bác Hồ khi trả Việt Nam lại cho Pháp, tài trợ và cố vấn cho Pháp trong cuộc kháng chiến 9 năm của người Việt chống Pháp.
Có cố vấn và tài trợ trên 80% chiến phí mà Pháp cũng phải thua Việt Minh sau 9 năm, nếu không có tiền đó thì Pháp chống được mấy năm đây? Nợ máu với người Việt trong chuyện này có phần của Mỹ không?
Tác giả nhận thức rằng Mỹ đã tiếp tục phản bội Bác Hồ sau khi Pháp thua, tiếp tục cứng đầu dùng sức mạnh quân sự và ảnh hưởng chính trị trên thế giới của mình trao một nửa nước cho ông Diệm, một người không có công lao gì với công cuộc chống Pháp giành độc lập cả.
Chính ông Diệm cũng bị Mỹ phản bội.
Còn cái này là của anh Mèo: Cả cái đám tay sai nô lệ dại tây cầm quyền ở miền Nam cuối cùng cũng bị Mỹ phản bội luôn. Cái này chính những người đó cũng đã công nhận là như vậy.
Theo cuốn sách trên, thời Thế Chiến II, Mỹ nhận định Bác Hồ là một người quốc gia và thân Mỹ. Hải Quân Mỹ và tình báo OSS của Mỹ rất thích ông. Hiến Pháp của Việt Nam sau Thế Chiến II gần giống với Mỹ. Ông bỏ tên Đảng Cộng Sản và kêu gọi một cuộc tổng tuyển cử với sự tham gia của tất cả các đảng phái. Người Mỹ lúc đó được đón tiếp như những anh hùng, được mọi người yêu mến và chúc mừng.
Trong cuốn sách có ghi lại phỏng vấn của BBC với những cựu nhân viên OSS là nhân chứng của thời đó.
Bác Hồ và người Việt Nam đã cư xử đẹp đẽ như vậy đối với người Mỹ mà em còn muốn sao nữa? Hai chữ "nếu như" đó phải để cho những nhà cầm quyền Mỹ. Nếu như họ biết tôn trọng người Việt như người Việt tôn trọng họ thì Việt Nam và Mỹ đã có thể là bạn bè lâu rồi. Họ lại xem người Việt hết thảy là một đám nô lệ dại tây, lãnh thổ Việt Nam là đất vô chủ muốn sang nhượng chia chác sao cũng được nên mới xảy ra cớ sự.
Và dưới đây là một vài bức thư của Bác Hồ gửi cho các loại tây khác nhau nói chuyện lý lẽ lịch sự nhẹ nhàng với họ. Nếu đầu óc củ khoai của em Phiếu mà biết tri lý thì sẽ tự biết rằng tây đầu thế kỷ 20 không biết điều như tây đầu thế kỷ 21. Ngay cả đầu thế kỷ 21, họ vẫn còn chưa biết điều như thường, nói gì tới khoảng 50-100 năm trước? Họ không xem người da màu trên thế giới là người giống như họ mà là một loại súc vật, đồ vật biết nói, cho nên nói phải quấy nhẹ nhàng họ đâu thèm nghe?
Bức thư cuối trong những thư này là yêu cầu được đưa thanh niên Việt sang Mỹ trao đổi văn hóa và học hỏi kiến thức, tỏ rõ hy vọng được giao hảo hòa bình và hợp tác với Mỹ của Bác Hồ. Nhưng nhà cầm quyền Mỹ lúc đó lại không muốn làm bạn mà lại muốn làm cha Việt Nam họ mới chịu cơ! Và họ đã kiếm chuyện nói ngược và vu vạ lại Bác Hồ để thực hiện âm mưu đó. Cái chiêu này xưa như trái đất, thế mà có cả lũ người Việt được học hành tử tế khoe bằng này bằng nọ mà nó chả biết gì cả lại còn dám vào hùa với tây chửi ngược lại dân tộc!
Như vậy gọi là đầu óc ngu dốt nô lệ dại tây thế kỷ 21 có oan không?
Letter to Secretary of State Robert Lansing in Paris, June 18, 1919
We take the liberty of setting fourth the claims of the Annamite people on the occasion of the Allied victory. We count on your great kindness to honor our appeal by your support... Since the victory of the Allies, all subject peoples are frantic with hope at the prospect of an era of right and justice which should begin for them... in the struggle of civilization against barbarism.
-----------------------------------------------------------------------------------------
In France, December 26, 1920
You all have known that French imperialism entered Indochina half a century ago. In its selfish interests, it conquered our country with bayonets. Since then we have not only been oppressed and exploited shamelessly, but also tortured and poisoned pitilessly. Plainly speaking, we have been poisoned with opium, alcohol, etc. I cannot, in some minutes, reveal all the atrocities inflicted on Indochina. Prisons outnumber schools and are always overcrowded with detainees. Natives are arrested and sometimes murdered without trial. Vietnamese are discriminated against. We have neither freedom of press nor freedom of speech. Even freedom of assembly and freedom of association do not exist. We have no right to live in other countries or to go abroad as tourists. We are forced to live in utter ignorance and obscurity because we have no right to study. In Indochina the colonialists find all ways and means to force us to smoke opium and drink alcohol to poison and beset us. Thousands of Vietnamese have been led to a slow death or massacred to protect other people's interests. Such is the treatment inflicted upon more that 20 million Vietnamese, that is more than half the population of France. And they are said to be under French protection!
---------------------------------------------------------------------------------------------
Letter to President Harry Truman, February 16, 1945. The letter was never answered and was not declassified until 1972
DEAR MR. PRESIDENT:
Our VIETNAM people, as early as 1941, stood by the Allies' side and fought against the Japanese and their associates, the French colonialists.
From 1941 to 1945 we fought bitterly, sustained by the patriotism, of our fellow-countrymen and by the promises made by the Allies at YALTA, SAN FRANCISCO and POTSDAM.
When the Japanese were defeated in August 1945, the whole Vietnam territory was united under a Provisional Republican Government, which immediately set out to work. In five months, peace and order were restored, a democratic republic was established on legal bases, and adequate help was given to the Allies in the carrying out of their disarmament mission.
But the French Colonialists, who betrayed in wartime both the Allies and the Vietnamese, have come back, and are waging on us a murderous and pitiless war in order reestablish their domination. Their invasion has extended to South Vietnam and is menacing us in North Vietnam. It would take volumes to give even an abbreviated report of the crisis and assassinations they are committing everyday in this fighting area.
This aggression is contrary to all principles of international law and the pledge made by the Allies during World War II. It is a challenge to the noble attitude shown before, during, and after the war by the United States Government and People. It violently contrasts with the firm stand you have taken in your twelve point declaration, and with the idealistic loftiness and generosity expressed by your delegates to the United Nations Assembly, MM. BYRNES, STETTINIUS, AND J.F. DULLES.
The French aggression on a peace-loving people is a direct menace to world security. It implies the complicity, or at least the connivance of the Great Democracies. The United Nations ought to keep their words. They ought to interfere to stop this unjust war, and to show that they mean to carry out in peacetime the principles for which they fought in wartime.
Our Vietnamese people, after so many years of spoliation and devastation, is just beginning its building-up work. It needs security and freedom, first to achieve internal prosperity and welfare, and later to bring its small contribution to world-reconstruction.
These security and freedom can only be guaranteed by our independence from any colonial power, and our free cooperation with all other powers. It is with this firm conviction that we request of the United Sates as guardians and champions of World Justice to take a decisive step in support of our independence.
What we ask has been graciously granted to the Philippines. Like the Philippines our goal is full independence and full cooperation with the UNITED STATES. We will do our best to make this independence and cooperation profitable to the whole world.
I am Dear Mr. PRESIDENT,
Respectfully Yours,
(Signed) Ho Chi Minh
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Letter to Secretary of State James Byrnes, November 1, 1945
[Could I Send] to the United States of America a delegation of about 50 Vietnam youths with a view to establish friendly cultural relations with American youth on the one hand, and carrying on further studies in Engineering, Agriculture, as well as other lines of specialization on the other. They have been all these years keenly interested in things American and earnestly desirous to get in touch with American people whose fine stand for the noble ideals of international Justice and Humanity, and whose modern technical achievements have so strongly appealed to them.

No comments:

Post a Comment