Sunday, November 29, 2009

GS Nguyễn Mạnh Quang - Vụ Án Nữ Anh Hùng Jeane D’Arc: Lên Án Phù Thủy Gần 500 Năm Rồi Phong Thánh

Mèo chỉ muốn bổ sung vào bài này một vài chi tiết thú vị về vụ xử Jeanne D'Arc của Giáo Hội Công Giáo là khi ra tòa, bà đã bị hỏi gài rằng: "Thượng Đế có ủng hộ ngươi hay không?" và bà đã trả lời nước đôi rằng: "Nếu không có, thì tôi cầu xin Thượng Đế hãy ủng hộ tôi.  Nếu có, thì xin Thượng Đế hãy tiếp tục ủng hộ tôi."

"Asked if she knew she was in God's grace, she answered: 'If I am not, may God put me there; and if I am, may God so keep me."

Tại sao tòa Công Giáo hỏi bà câu đó? Vì nếu bà Jeane trả lời là có thì bà sẽ bị xử chết vì tội theo ngoại giáo.  Tín điều của nhà thờ Công Giáo bảo rằng không ai có thể biết được Thượng Đế ùng hộ việc mình làm.  Nếu bà ta trả lời không, thì bà vẫn bị xử chết như thường vì bà đã tự thú nhận đã làm trái ý Thượng Đế.  Thư ký tòa án Boisguillaume sau đó nói rằng khi nghe câu trả lời của bà Jeanne, đám người thẩm vấn đã bị thộn mặt ra.

The question is a scholarly trap. Church doctrine held that no one could be certain of being in God's grace. If she had answered yes, then she would have convicted herself of heresy. If she had answered no, then she would have confessed her own guilt.  Notary Boisguillaume would later testify that at the moment the court heard this reply, "Those who were interrogating her were stupefied."

Đây là một thí dụ cho thấy sự xảo quyệt của cái Giáo Hội tự cho mình là "Giáo Hội Thánh Thiện" này! 

Bà đã bị đốt cho đến khi vừa chết và người chịu trách nhiệm hành hình đã bới than ra cho dân chúng thấy được cái xác để không ai có thể đồn rằng bà trốn thoát.  Sau đó họ tiếp tục đốt cái xác cho đến khi thành tro.

Xâm lược một quốc gia là một chuyện.  Dập tắt tinh thần kháng cự, bình định người dân trong đầu của họ là một chuyện hết sức quan trọng khác.  Bà Jeane là biểu tượng và hy vọng của người Pháp lúc đó nên "Giáo Hội Thánh Thiện" và người Anh phải giết chết cả thể xác và linh hồn của biểu tượng này để dập tắt hy vọng của dân Pháp! Giáo Hội "Thánh Thiện" đã giúp người Anh làm chuyện này vì một mình quân xâm lược thì lấy tư cách gì để mà "xử tội" người lãnh đạo kháng chiến? Cái hạ tiện hơn nữa là họ dùng danh nghĩa "Thượng Đế" để "xử tội" những người chống đối HỌ! 

Mèo không nghĩ rằng người Anh không muốn giết bà Jeanne theo một số ý kiến khác.

------------------------------------------------------------------------------

08 tháng 11, 2009

Vào những năm cuối thập niên 1420, Giáo Hội La Mã liên kết với chính quyền Anh đem quân xâm lăng nước Pháp (giống như vào giữa thế kỷ 19, Giáo Hội liên kết với chính quyền Pháp đem quân tấn chiếm Việt Nam).  Bà Jeanne d’Arc lúc đó mới có 17 tuổi (sinh năm 1412) chiêu mộ được một số quân lính kháng chiến chống lại liên quân Anh-Vatican.  Sau một thời gian chiến đấu anh dũng, Bà bị quân Anh bắt được.  Người Anh đã tính phóng thích Bà, nhưng dưới áp lực của Giáo Hội La Mã, Bà bị đưa ra Tòa Án Dị Giáo rồi bị thiêu sống cho tới chết.  Theo tài liệu biographyonline.net:

“Người Anh và các ông tu sĩ Da-tô ủng hộ người Anh quyết định đưa Bà ra tòa án xử về tội là phù thủy.  Trên nhiều góc độ, vụ án này là một màn kịch mà kết cục đã được dàn xếp một cách thông minh bởi Giám-mục Pierre Cauchon.  Giám-mục Pierre Cauchon là người ủng hộ trung thành của quân Anh và thù ghét Jeanne d’ Arc chỉ vì Bà đã làm sống lại lòng tự hào dân tộc của người Pháp.  Bà bị tuyên án tử hình bằng cách đem thiêu sống trên cọc..."[1]

Sách Men And Nations cũng viết:

“Cuối cùng Jeanne bị địch quân bắt được và nộp cho chính quyền Anh. Bà bị đưa ra tòa án của Giáo Hội La Mã xử tử hình về tội làm phù thủy. Sau đó người ta  trói bà vào một cái cọc, rồi chụm củi khô và châm lửa thiêu sống cho đến chết vào năm 1431.” [2]

http://www.galenfrysinger.com/france_rouen_joan_of_arc.htm

(Ảnh chụp nơi Nữ Anh Hùng Joan D'Arc bị thiêu sống ở cây cột, nay là khuôn viên của nhà thờ ở Rouen.

Ảnh nguồn http://www.galenfrysinger.com/)

Thực ra, khi bắt được Jeanne d’ Arc, người Anh muốn phóng thích Bà. Thế nhưng, Giáo Hội La Mã là đồng minh của quân Anh, khăng khăng đòi giữ lại và đưa Bà ra tòa để xử về tội mà Giáo Hội gán cho là “làm phù thủy”. Vì nể tình Giáo Hội có những tín đồ người Pháp làm nội gián cho quân Anh, cho nên người Anh mới đành trao Bà cho Giáo Hội. Vì vậy mà Bà bị xử thiêu. Sát hại Bà rồi, sau đó, liên tục hết năm này qua năm khác, hết thế kỷ này đến thế kỷ khác, tính ra có tới hơn bốn trăm năm, Giáo Hội cũng như giới tu sĩ các cấp và giáo dân cuồng tín luôn luôn vu khống và nói xấu Bà bằng đủ mọi thứ ngôn từ hạ cấp để biện minh cho việc sát hại Bà một cách hết sức dã man như đã nói trên.

Dù cho Giáo Hội đã kết tội Bà là “con mụ phù thủy” hay “tà giáo” thì dân tộc Pháp cũng vẫn cương quyết tôn vinh Bà là nữ anh hùng dân tộc, và Bà mãi mãi vẫn được coi như một vị cứu tinh của đất nước (the savior of the country).  Hồi năm 1988, khi đến thăm Viện Bảo Tàng Wax Museum tại thành phố Victoria, đảo Victoria (thuộc tỉnh Vancouver BC, Canada), người viết thấy tượng hình của Bà Jeane d’ Arc (1412-1431), tượng hình của Hoàng Đế Napoléon I (1769-1821) và tượng hình của Tổng Thống Charles De Gaulle (1890-1970), ở kế bên có hàng chữ “the saviors of France” (những vị cứu tinh của nước Pháp).

Thế rồi, vật đổi sao dời.

Cách Mạng Pháp 1789 đã truất bỏ hết tất cả tài sản và quyền lực của Giáo Hội. Từ đó, Giáo Hội mất đi cái quyền bắt đưa ra tòa dị giáo xử tội “tà giáo” hay “phù thủy” đối với những người không chịu khuất phục Giáo Hội.


Đến đầu thế kỷ thứ 20, ở Âu Châu không còn có phong kiến phản động nào nữa để cho Giáo Hội vận động thành lập liên minh thánh. Giáo hội kể như không còn quyền hành gì nữa ở Pháp cũng như ở Âu Châu.  Cảm thấy không còn hy vọng đem quân tràn vào nước Pháp để tiêu diệt chính quyền Cách Mạng và tiêu hủy các công trình Cách Mạng 1789, Vatican quay ra phong thánh cho Bà Jeanne d’ Arc để lấy lòng nhân dân Pháp với hy vọng sẽ được các chính quyền thực dân Pháp nể tình cho dự phần chia chác các quyền lợi tại các thuộc địa trong đó có Đông Dương.  Sự kiện này cho chúng ta thấy rằng bất kỳ vào thời điểm nào Giáo Hội La Mã cũng có dư thừa những thủ đoạn lưu manh và lừa bịp.

Việc phong thánh "vuốt đuôi" cho Bà Jeanne d’ Arc vào năm 1920 này chỉ là một trong muôn ngàn thủ đoạn lừa bịp người đời của Giáo Hội.  Hành động ma giáo trong vở tuồng phong thánh cho Bà Jeanne d’ Arc cho chúng ta thấy rõ một trong những thủ đoạn cao cường trong trò chơi tráo trở lá mặt lá trái của Giáo Hội để đánh lừa hậu thế. Tự điển The American Heritage Dictinonnary Of the English Language viết về Bà như sau: “Joan of Arc, Saint. French name Jeanne d’Arc. Called “the Maid of Orléans,” “La Pucelle” (1412-1431). French heroine and military leader, condemned for witchcraft and heresy and burned at the stake; canonized 1920.”

Người viết không biết người dân Pháp nghĩ như thế nào về việc Giáo Hội La Mã phong thánh cho Bà Jeanne d’Arc, và cũng không biết khi được Giáo Hội La Mã phong thánh vào năm 1920, Bà Jeanne d’ Arc có cảm thấy sung sướng và hãnh diện hay ghê tởm phải ngồi chung với những tên tội đồ khốn kiếp, phi nhân, phi luân, phi cầm, phi thú, phản dân, phản nước như 117 tên tội đồ chống lại tổ quốc Việt Nam được phong thánh vào ngày 19/6/1988, và 120 tên tội đồ súc sinh chống lại dân tộc và đất nước Trung Hoa được phong thánh vào ngày1/10/2000.  Có lẽ cũng vì kinh nghiệm hơn ai hết về bài bản tráo trở của Giáo Hội La Mã, ngày nay dân Pháp đã ra khỏi Giáo Hội và bỏ các nhà thờ vắng tanh.

Riêng về phía người Việt Nam, ngoại trừ những phường vong bản, chúng ta cảm thấy vô cùng hãnh diện về câu nói của ông dân Chúa Giuse Phạm Hữu Tạo: “Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn là thánh của Đại Công Ty Rôma” (phỏng theo câu nói của Trần Bình Trọng ngày xưa: “Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc”.)

Chuyện Bà Jean d’Arc và sự tráo trở lươn lẹo của Giáo Hội được ông Dân Chúa Phan Đình Diệm (cũng là Hội Trường Học Hội Đức Giê-su Ki-tô Phục Sinh) nhận xét như sau:

“Trong 7 chương tội mà Giáo Hội Công Giáo Roma La-tinh cáo thú (vào sáng ngày Chủ Nhật 12/3/2000), có nhiều tội danh phải kể là “vượt tội” mang cấp cộng hay cấp số nhân.  Ví dụ: Giáo Hội phạm tội A, muốn giấu kín và bưng bít tội A, Giáo Hội nhắm mắt phạm thêm tội B để bảo vệ tính bí nhiệm của tội A. Giáo Hội bị cuốn hút vào quy luật đổ giây chuyền của những con bài domino, Giáo Hội phạm tội C để bảo vệ A + B (cả hai tội A và B)… Thử tưởng tượng từ ngày Giám-mục Pierre Cauchon (đồng âm với con heo “cochon”) thiêu sống Bà Jean d’Arc cho đến ngày Bà được phong thánh là 400 năm, các tòa giảng của Giáo Hội trên khắp cõi Âu Châu phải ăn gian nói dối và vu oan giá họa cho Bà bao nhiêu lần: Giết Bà cũng là Giáo Hội, phong thánh cho Bà cũng là Giáo Hội, nhưng có mấy ai được may mắn như Bà. Hầu hết các trọng tội Giáo Hội phạm tại các “Tòa Điều Tra Dị Giáo” là tội đẻ ra tội theo cấp số cộng và cấp số nhân.” [3]

Trong vụ án Bà Jeanne D'Arc, Giáo Hội phạm tội đầu tiên là vu cáo cho Bà  là phù thủy và tà giáo. Tiếp đến tội thứ hai là thiêu sống Bà cho đến chết cực kỳ dã man... Hai tội này đẻ ra tội thứ ba là “từ ngày Giám-mục Pierre Cauchon (đồng âm với con heo “cochon”) thiêu sống Bà Jeanne D'Arc cho đến ngày Bà được phong thánh là 400 năm, các tòa giảng của Giáo Hội trên khắp cõi Âu Châu phải ăn gian nói dối và vu oan giá họa cho Bà bao nhiêu lần?” Chưa hết, tội thứ tư là diến trò hề đạo đức giả để lừa bịp người đời bằng việc phong thánh cho bà vào năm 1920.

Những việc làm tàn ngược, tráo trở và lật lọng trên đây cho chúng ta thấy cái tâm địa, miệng lưỡi và bộ mặt thật của Giáo Hộ La Mã quả thật là vô cùng ghê tởm!

Việc Giáo Hội La Mã sát hại Bà Jeanne d’ Arc một cách cực kỳ dã man rồi “ăn gian nói dối, vu oan giá họa” cho Bà đủ điều xấu xa để che giấu và lấp liếm tội ác của Giáo Hội khiến cho chúng ta nhớ đến những khu rừng tội ác của Giáo Hội La Mã (gồm cả các con chiên người Việt) đối với dân tộc và tổ quốc Việt Nam trong đó có những hành động đánh phá và tiêu diệt các lực lượng nghĩa quân kháng chiến chống lại Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican và Liên Minh Xâm Lược Mỹ - Vatican.

Tương tự như việc Giáo Hội và bọn con chiên cuồng tín người Pháp đối với Bà  Jeanne d’ Arc cả một thời gian dài hơn bốn trăm năm, từ mùa thu năm 1945, Tòa Thánh Vatican và bọn quạ đen cùng nhóm thiểu số con chiên cuồng tín người Việt cũng phóng ra những chiến dịch bới móc đời tư và thêm thắt xấu xa để hạ giá và sỉ nhục cụ Hồ Chí Minh chỉ vì Cụ đã thành công trong việc lãnh đạo cuộc chiến đánh đuổi Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican và sau đó  lại đánh đuổi Liên Minh Xâm Lăng  Mỹ - Vatican để lấy lại miền Nam, đem giang sơn về một mối. Do đó chúng ta chẳng lấy làm lạ về việc bọn "tôi tớ hèn mọn" của Giáo Hội Chúa là linh mục Nguyễn Hữu Lễ và cừu non Trần Quốc Bảo đã thực hiện cuốn DVD mang tên "Sự Thật Về Hồ Chí Minh" (sic), để làm các việc đê tiện và bỉ ổi theo truyền thống đó của Giáo Hội.

Bà Anna Eleanor Roosevelt, đệ nhất phu nhân thời Tổng Thống Mỹ Franklin Roosevelt (1933 to 1945), cũng là một nhà tranh đấu cho dân quyền, đã từng nói "Great minds discuss ideas. Average minds discuss events. Small minds discuss people."  Những lớp dạy về nghiên cứu, phê bình, nhất là nhân vật lịch sử, cũng dạy học sinh “xét việc làm, chứ không xét đời tư cá nhân”.  Nội dung của cái DVD do linh mục Nguyễn Hữu Lễ và Trần Quốc Bảo thực hiện hoàn toàn không đá động gì đến đại công nghiệp của Cụ Hồ Chí Minh đối với dân tộc Việt Nam, việc mà cả thế giới đều nể trọng, lại toàn kể những chuyện cá nhân, bươi móc những chuyện đời tư không liên quan đến sự nghiệp của ông.

Xin kể một vài thí dụ để làm sáng tỏ vấn đề.

Chu Nguyên Chương thuở bé là đứa trẻ mồ côi, sống đời lang thang, đi ăn mày rồi gia nhập vào đảng cướp.  Tất nhiên, nếu xét đời tư của ông, thì người ta có thể gọi ông là một tên ăn mày hay một thằng ăn cướp.  Nhưng vì sau khi ông đã thành công trong việc lãnh đạo một lực lượng đánh đuổi giặc Nguyên, giành lại chủ quyền độc lập cho người Hán, thì dân Trung Hoa tôn ông làm vị đại anh hùng của đất nước, và lập đền để thờ ông.

Khi ông đội Trịnh Văn Cấn chưa tham gia vào kế hoạch nổi loạn chống giặc Pháp của nhà ái quốc Lương Ngọc Quyến, thì người dân Việt Nam có thể xếp loại ông là một tên Việt gian phản quốc. Nhưng sau khi ông tham gia vào kế hoạch vùng dậy chiếm đồn giặc, phát động cuộc khởi nghĩa đuổi giặc để giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc, thì dân ta lại tôn vinh ông lên hàng anh hùng dân tộc và lập đền thờ thờ ông để đời đời ghi nhớ công ơn của ông đối với đất nước.  Đối với nhà ái quốc Trịnh Văn Cấn mà dân ta còn tôn kính như vậy, thì lẽ tất nhiên là đối với Cụ Hồ Chí Minh, công nghiệp của Cụ đối với dân tộc có thể sánh với công nghiệp đuổi giặc Nguyên của Vua Trần Nhân Tông Và Đức Hưng Đạo Trần Quốc Tuấn, hay công nghiệp đuổi giặc Minh của Vua Lê Lợi và ông Nguyễn Trãi, hay công nghiệp đuổi giặc Thanh của Vua Quang Trung và ông Ngô Thời Nhiệm.

Thực ra, việc đánh đuổi liên minh Pháp-Vatican hay Mỹ-Vatican còn gian khổ hơn vì rằng phe giặc không những đã có nhiều ưu thế về vũ khí và phương tiện chuyển vận như không quân, hải quân, thiết vận xa,... mà còn cái khó nhất là họ có được thế lực thập tự quân bản địa làm nội ứng. Chính những kẻ này cấu kết làm gián điệp, chỉ đường chỉ lối cho giặc. Trong khi đó, các cuộc kháng chiến chống quân Nguyên, quân Minh, và quân Thanh đều được toàn dân hết lòng ủng hộ, không có một thế lực bản địa nào làm nội ứng tiếp tay cho giặc. Nếu dân tộc đã từng tôn vinh và lập đề thờ các vị anh hùng dân tộc như Vua Trần Nhân Tông, Đức Trần Hưng Đạo, Vua Lê Lợi, Vua Quang Trung, Bà Bùi Thị Xuân, Ông Ngô Thời Nhiệm, Nguyễn Trung Trực, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu, Đề Thám, Trịnh Văn Cấn, v.v..,  thì việc  tôn vinh Cụ Hồ Chí Minh và các đồng chí kề vai sát cánh với Cụ lên hàng đại anh hùng dân tộc và lập đền thờ thờ Cụ để đời đời nhớ ơn Cụ cũng chỉ là những việc làm bình thường sống theo nếp sống văn hóa cổ truyền của dân tộc ta mà thôi.

Nực cười là linh mục Nguyễn Hữu Lễ, và ông Trần Quốc Bảo và những người đồng đạo của họ đều là những người vong bản, cam tâm làm “tôi tớ hèn mọn” và chỉ biết tuyệt đối trung thành với Tòa Thánh Vatican hay Giáo Hội La Mã, một thế lực thù địch cố cựu của dận tộc, đã từng cấu kết với Đế Quốc Pháp tấn chiếm và thống trị nước ta từ năm 1847 cho đến năm 1945 và chủ động mưu đồ tái chiếm Việt Nam, gây nên cuộc chiến 1945-1954, rồi sau đó lại cấu kết với siêu cường Hoa Kỳ cưỡng chiếm miền Nam, gây nên cuộc chiến 1960-1975.

Trong lịch sử, không phải chỉ có vị nữ anh hùng dân tộc của nước Pháp là Bà Jeanne D’ Arc và Cụ Hồ Chí Minh, vị đại anh hùng của dân tộc Việt Nam, mới trở thành nạn nhân của Tòa Thánh Vatican cùng băng đảng quạ đen và bọn lâu la cừu non bản địa. Những người thấu hiểu lịch sử thế giới và lịch sử Giáo Hội La Mã đều thấy rằng tất cả những vị anh hùng dân tộc của các quốc gia bản địa dám chống lại bất kỳ thế lực xâm lăng nào có cấu kết với cái “tôn giáo ác ôn” này đều bị bộ máy tuyền truyền của Vatican chiếu cố và đều trở thành nạn nhân của chúng giống như các trường hợp của Bà Jeanne d’ Arc và Cụ Hồ Chí Minh.

Bà Jeanne D'arc chỉ là một nữ nhi, và đã bị bắt trong tay, mà Giáo Hội La Mã còn có thể đối xử tàn ác đến thiêu sống Bà, rồi còn bịa đặt ra đủ mọi chuyện xấu xa để  bôi bẩn thanh danh Bà cả hơn 400 năm như thế, huống gì đối với Cụ Hồ Chí Minh, người đã chiến thắng họ vẻ vang! Như vậy thì các con chiên nhận giặc Vatican làm Cha sẽ còn tiếp tục bới móc đời tư của Cụ và thêm thắt đủ điều để bôi bẩn Cụ không phải chỉ có 400 hay 500 năm nữa mà có thể kéo dài vĩnh viễn và truyền kiếp.

 

CHÚ THÍCH

[1] www.biographyonline.net/people/joan-of-arc.html: “The English and English supporting clergy decided to put her on trial for witchcraft. In many ways it was a show trial with the result cleverly orchestrated by Pierre Cauchon. Pierre Cauchon was a staunch supporter of the British and hated Joan of Arc for her miraculous revival of French national pride. Joan was found guilty and condemned to death by burning at the stake.”

[2] Anatole G. Mazour and John M. Peoples, Men and Nations – A World History (New York:  Harcourt Brace Jovanovich, 1975), p.236: “Eventually Joan was captured by enemy forces and turned over to English authorities. A Church council tried her for witchcraft and convicted her; she was burn at the stake by English in 1431.”

[3] Phan Đình Diệm. “Mea Culpa” Bài 2 – Giáo Hội Công Giáo Roma La-tinh Cáo Thú Tội Lỗi ngàn năm.”  Ngày 12/3/2000. Nguồn: http://www.kitohoc.com/Bai/Net066.html

5 comments:

  1. Với nhân cách và đạo đức của Hồ Chí Minh đã được cả thế giới biết đến thì những kẻ bôi nhọ Hồ Chí Minh chỉ làm cho loài người tiến bộ khinh bỉ họ mà thôi .

    ReplyDelete
  2. Mèo nghĩ như thế nào khi bạn viết sai và nhận định sai về một câu chuyện lịch sữ?
    Tôi không nghĩ bạn là một con nguời ngu dốt mà bạn đã cố tình lấp liếm trong vấn đề.
    Các bạn khác hảy vào đầy đọc cho rõ hơn về Jeane D'Arc hay Joan of Arc là một: http://vi.wikipedia.org/wiki/Jeanne_d%27Arc
    Có bản lỉnh thì đừng xóa Comment của tôi.
    Kính !!!

    ReplyDelete
  3. Unesco đã vất đống hồ sơ tài liệu để vinh danh Hồ Chí Minh vọt sọt rác và họ không bao giờ nhìn lại đống hồ sơ rác ruởi đó, chắc Mèo hiểu tại sao phải không?
    Buồn thay!!!

    ReplyDelete
  4. luluching123,

    Bạn đọc chữ cũng không hiểu mà cãi mấy chuyện này với tôi làm gì nghe mệt quá.

    ReplyDelete