Cũng như Mục sư Martin Luther King Jr., Ông nhận thức rõ được sự phi nghĩa của việc Mỹ can thiệp vào Việt Nam và xem nhân dân Việt Nam và người Mỹ da đen đều là nạn nhân của chính quyền phân biệt chủng tộc da trắng. Cuộc đấu tranh giành độc lập của người Việt Nam và cuộc đấu tranh giành quyền con người của người da đen ở Mỹ là tương đồng.
Và theo phát biểu dưới đây của ông trong một cuộc phỏng vấn chỉ sáu tuần trước khi ông bị ám sát chết năm 1965, một lần nữa chúng ta thấy dưới con mắt của ngay chính người Mỹ, chính quyền ngụy chỉ là một đám bù nhìn.
Trả lời câu hỏi ở Diễn đàn Lao động Đấu tranh ngày 7 tháng 1, 1965 về Việt Nam, Malcolm X nói:
"Nói về Việt Nam trong vòng hai phút thôi à? Đó là một nỗi nhục—mất một giây rồi đấy. Chỉ cần nhắc đến Việt Nam thì chúng ta có thể làm cho chính quyền chạm nọc. Họ sẽ cảm thấy lúng túng—bạn có nhận thấy điều đó không? Họ muốn mình sẽ không cần đọc báo về Nam Việt Nam, và bạn không thể trách họ. Đó là một cái bẫy mà họ cố tình dẫm vào. Và họ đổ lỗi cho John Foster Dulles, vì ông ta đã chết.
Họ bị sập bẫy và không thể nào thoát ra được. Bạn hãy để ý là tôi đang dùng đại từ 'họ'. Họ bị dính bẫy, và không thể thoát ra. Nếu họ đổ thêm người vào, họ sẽ bị lún sâu hơn. Nếu họ rút người ra, đó là một sự thất bại. Đáng lẽ họ phải biết chuyện đó từ đầu.
Nước Pháp đã từng đổ 200.000 người vào đó, một đội quân cơ giới hiện đại bậc nhất trên thế giới này nhưng những người nông dân nhỏ bé ở đó đã nuốt sống họ, những chiếc tăng của họ, và tất cả mọi thứ khác. Vâng, họ đã làm thế, và người Pháp đã bám chặt vào đó, ở đó hàng trăm năm. Nếu Pháp đã bám chặt đến như thế mà vẫn không thể ở lại thì tại sao bạn có thể điên đến nỗi cho rằng Chú Sam sẽ có thể thành công.
Nhưng chúng ta không nên nói như thế. Nếu nói thế, chúng ta là thành phần chống người Mỹ, bọn xúi dục nổi loạn, lật đổ chế độ, hoặc chúng ta cổ vũ cho thứ gì đó không khôn ngoan. Vậy là hai phút rồi đấy....Họ đã đặt Diệm vào Việt Nam. Diệm lấy hết tiền viện trợ, tất cả các chiến cụ và mọi thứ khác, và làm họ rơi vào bẫy. Rồi họ giết ông ấy.
Vâng, họ đã giết ông ấy, mưu sát ông ấy trong sự lạnh lùng, cả hai anh em, chồng bà Nhu, bởi vì họ bị lúng túng. Họ phát hiện rằng họ tạo ra sức mạnh cho Diệm nhưng ông ấy lại phản lại họ. Thế là họ giết ông ta và đặt Dương Văn Minh vào đó...nhưng người này lại không biết hành động cho đúng, nên họ lại phế bỏ và đặt Nguyễn Khánh vào thế chỗ. Rồi Khánh lại bắt đầu dám bảo Taylor (Đại sứ Mỹ lúc đó-người dịch) phải rời khỏi Việt Nam. Các bạn biết đấy, khi con rối dám trả treo với chủ, thì người chủ đó chắc hẳn đang gặp khốn đốn."
Ngày 25 tháng 2, 1965, tức bốn ngày sau khi Ông Malcolm X bị ám sát tại New York, Nguyễn Khánh bị Mỹ ép rời khỏi Việt Nam. Như vậy là tất cả các nhân vật lãnh đạo ngụy quyền từ đầu đến cuối đều do bàn tay người Mỹ đưa lên và không thích nữa thì phế bỏ!
Vậy ai bảo chỉ có lịch sử của 'bên thắng cuộc', cộng sản Việt Nam, gọi ngụy là ngụy nhỉ? Đó chỉ là sự thật khách quan. Người Mỹ, 'bên thua cuộc', nhân chứng của lịch sử, cũng gọi ngụy là con rối. Chỉ có con rối không có óc, không biết thân phận thì mới ngoan cố phủ nhận. Nên nhớ, bản thân con rối đã không có bộ óc độc lập, không có quyền quyết định mình nhúc nhích như thế nào thì cả cái tư cách 'bên thua cuộc' cũng không có đâu, cho nên đừng có ngụy biện rằng vì mình là 'bên thua cuộc' nên mới bị dìm hàng!
Ảnh: (Trái) biểu tình ở Wichita, bang Kansas năm 1967 với biểu ngữ và hình tượng đế quốc Mỹ giật dây con rối Sài Gòn. (Phải) Malcolm X năm 1963 trong một cuộc biểu tình ở Harlem, New York.
No comments:
Post a Comment